CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 385

ngoái thời điểm nhà chúng ta hết sức khó khăn, nhà bọn họ giúp đỡ nhà
chúng ta không ít. Bây giờ nhà bọn họ gặp nạn, nhà chúng ta cũng phải xuất
một chút lực. Hiện tại lão Đại cùng lão Nhị còn ở trên trấn, đến lúc làm tang
sự cần bao nhiêu tài lực vật lực* (tiền tài và sức lực), chúng ta đều không
được nói lới oán thán, cùng nhau giúp cô nhi quả phụ vượt qua cửa ải khó
khăn này.”

“Ai, năm hạn bất lợi, con dâu hiểu, chắc chắn dựa theo lời mẹ phân phó

mà làm.” Lý thị gật đầu, đột nhiên nghe thấy Tiểu Hoằng Tuấn ở phòng
cách vách đang khóc, liền cáo biệt Phương thị cùng Triệu lão đầu, đi về
phòng dỗ dành hài tử.

“Đúng rồi, hai đứa nhỏ Tương Nghi cùng Hoằng Lâm đâu?” Phương thị

lúc này mới nhớ tới hai đứa nhỏ, nhìn về phía Triệu lão đầu, Triệu lão đầu
chỉ chỉ Tề gia cách vách.

Phương thị gật đầu, đứng dậy đi cách vách tìm người.
Trong sân Tề gia, trời đã tối rồi, nhưng Triệu Tương Nghi vẫn cùng

ngồi với Tề Uyển Dao trên bàn đá xanh lạnh lẽo, Tề Uyển Dao khóc đã lâu,
đôi mắt đau đớn không chịu nổi, khô khốc đau nhói, nhưng trong lòng,
cũng không vì vậy mà xoa dịu được.

Lúc này, truyền đến tiếng Triệu Hoằng Lâm: “Trời chiều rồi, Uyển Dao

muội muội không bằng đi qua nhà chúng ta ở một đêm, đợi ngày mai mọi
người trở lại, sẽ không có chuyện gì.”

Một câu nói kia giống như có ma lực, Tề Uyển Dao cả người dần dần có

hi vọng cùng sức lực, hai tay vịn bàn đá xanh từ từ đứng lên, lôi tay nhỏ bé
của Triệu Tương Nghi muốn hướng trong sân Triệu gia mà đi.

Đúng lúc nhìn thấy Phương thị đứng ở trước sân, nhưng nghe thấy

Phương thị rơi lệ run rẩy ôm Tề Uyển Dao: “Hài tử, không có chuyện gì,
bất kể như thế nào, chúng ta vĩnh viễn cũng là thân nhân của con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.