ra cái vẻ thành thục trước mặt người lớn được, có lo lắng cũng đâu thể nói
ra, nên chỉ đành nói ít đi một chút mà ý lại nhiều hơn , chỉ điểm cho mọi
người.
Phương thị cũng đang lo lắng cái này, thấy Triệu Tương Nghi đã nói ra
liền tiếp lời: ” Đúng là cây to đón gió lớn mà, trăm triệu lần không nghĩ ra
được trong thôn chúng ta lại có kẻ lớn gan , lòng dạ hiểm độc như vậy, nhất
định là người không có gia giáo mà.”
“Nếu như chỉ là trộm chút đồ quý giá, vậy cũng thôi đi, nhưng nếu bọn
họ vì phương thức chế biến này mà đến nhà chúng ta, vậy thì không tốt
rồi.” Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ càng lâu thì thấy càng nhiều điểm ngờ hơn,
cuối cùng đem ý tứ mà Triệu Tương Nghi nghĩ trong lòng nói ra, “Tục ngữ
nói rất hay, ‘không sợ trộm đến lấy đồ, chỉ sợ trộm nhớ thương’.”
“Ca ca nói đúng” Triệu Tương Nghi rốt cục buông xuống tảng đá trong
lòng, bởi vì người nhà đã ý thức được điểm ấy, nên chuyện này cũng dễ giải
quyết, “Cháu có một biện pháp.”
“Tương Nghi , nói một chút cho bà nội nghe xem.” Phương thị mở
miệng hỏi.
“Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không thả qua loa, phải luôn giữ tâm
đề phòng. ‘ Triệu Tương Nghi lo lắng nói, Phương thị nghe xong, đang lúc
nguy cấp lại mỉm cười, đồng hời trêu ghẹo nàng.
“Yêu, cháu mới có bao nhiêu lớn, tâm này với chả tâm kia, cháu biết đó
là gì không.”
Triệu Tương Nghi giả bộ tức giận: “Hừ, vậy cháu không nói nữa.”
“Hảo hảo hảo, Tương Nghi thông minh nhất, nhà chúng ta không ai
thông minh hơn Tương Nghi.” Phương thị ôm lấy Triệu Tương Nghi, “Vậy
cháu có thể nói ra không.”
Triệu Tương Nghi xì một tiếng nở nụ cười, tâm tình của Triệu lão gai tử
cũng thoáng buông lỏng, trêu ghẹo nói:” Xem kìa, Tương Nghi cũng thích
nghe người ta nịnh hót sao.”
Triệu Tương Nghi rất là thần khí nghễnh đầu, bộ dáng giống như tức
giận, sau đó đem biện pháp mình nghĩ nói ra: “Hiện tại không nên giữ tờ