CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 808

hãi than, đôi mắt trong suốt, chiếc mũi khéo léo, đôi môi đỏ thắm, khuôn
mặt đạp tựa hoa phù dung, đi đâu mà tìm được?

“Cám ơn các người.” Tề Uyển Dao thấy Nhâm thị một mực nhìn chằm

chằm vào mình, khom người cảm tạ.

“Muốn cảm ơn bọn ta thì đừng có làm cái chuyện điên rồ đó nữa.”

Nhâm thị cười, rồi đến gần Tề Uyển Dao, ngồi ở chỗ mà A bình vừa mới
ngồi, tỉ mĩ đánh giá Tề Uyển Dao.

Tề Uyển Dao lúng túng quay mặt qua chỗ khác.
“Ngươi, năm nay bao nhiêu tuổi?” Nhâm thị cười hỏi một câu.
“Mười một.”
“Ừ, không nhỏ, nhưng cũng không lớn.” Nhâm thị gật đầu, lẩm bẩm.
Tề Uyển Dao giờ này khắc này rất là khẩn trương, nhìn chằm chằm vào

vết thương được băng bó, Nah6m thị liếc mắt thấy được, lên tiếng hỏi:
“Đau không?”

Tề Uyển Dao mím chặc môi, không nói lời nào, trong mắt đều là nước

mắt.

“Tâm càng đau hơn?” Bất chợt Nah6m thị tiến sát lại Tề Uyển Dao nói.
Tề Uyển Dao cả kinh ngẩng đầu nhìn Nhâm thị, sau đó lại cúi đầu

xuống, nước mắt không kiềm được rơi xuống đệm.

“A Bình, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện với cô bé.” Nhâm

thị phân phó một tiếng, A Bình sau khi ra cửa, Nhâm thị tiếp tục nhìn Tề
Uyển Dao, “Có chuyện gì không cứu vãn được, mà khiến cô bé như cô phải
thương tổn đến mình vậy? Thân thể là do cha mẹ ban cho,
cô không để ý sao.”

“Bà, không hiểu…” Tề Uyển Dao bị Nhâm thị khởi lại uất ức trong

lòng , tâm tình kích động vô cùng.

“Tốt, còn biết tức giận, vậy là không sao.” Nhâm thị không khỏi hài

lòng, sau đó lại dùng tay nâng cằm Tề Uyển Dao, “Khuôn mặt rất dễ nhìn,
cô phải biết đủ, còn bất mãn gì đây?”

“Chủ tử luôn mặc cẩm y ngọc thực như bà, thì làm sao có thể hiểu nỗi

khổ sở của ta được?” Tề Uyển Dao không sợ Nhâm thị, nàng biết là do
Nhâm thị cứu nàng, thế nhưng bị Nhâm thị trêu tức như vậy, nàng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.