"Chị thất tình rồi." Tô Diệp nói rất chậm, gằn từng chữ rõ ràng, không
chỉ là nói cho Chu Hiểu Tô nghe, mà như đang muốn nói cho chính mình
nghe, chặt đứt tất cả những ảo tưởng xa vời, bỏ lại hết tất cả tình cảm từ
trước đến nay.
Chu Hiểu Tô lắp bắp kinh hãi.
"Chị nói đùa gì kì vậy? Hai người không phải đang rất tốt sao? Thế
nào đột nhiên lại nói chia tay?"
"Hôm qua hắn mời chị ra ngoài ăn, liền nói với chị muốn ra nước
ngoài học! Hắn đã nộp đơn từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn giấu chị, hiện tại có
một cơ hội, hắn mới nói rõ cho chị biết, xem ra nhất định sẽ đi, chị..." Nói
ra lời này Tô Diệp thật sự khó khăn, như nghẹn ở cổ họng, mỗi một chữ nói
ra chính là một hồi đau đớn, càng về sau, giọng điệu càng nghẹn ngào, nói
không được.
"Là hắn đề nghị chia tay?"
Tô Diệp gật đầu, dừng một chút, rồi lại chậm rãi lắc đầu.
Chu Hiểu Tô giật mình, kinh ngạc nói: "Vậy là ý gì? Đến cùng có phải
hay không?"
Chia tay xác thực là hắn nói ra, chỉ là lúc này lại liên quan tới một vấn
đề khác, nếu nói là hắn vì phải ra nước ngoài học mà đòi chia tay, thực sự
không hẳn vậy, Tô Diệp nhất thời cũng không biết là nên lắc đầu hay gật
đầu.
Chu Hiểu Tô trong lòng tức giận, nếu đã sớm có ý nghĩ xuất ngoại,
vậy thời điểm mình muốn giới thiệu bạn gái cho hắn, tại sao không nói rõ,
sau đó cư nhiên còn mặt dày thổ lộ với Tô Diệp! Hôm nay muốn đi, mới
nói muốn chia tay? Thật sự là khinh người quá đáng!