"Tôi là người thô kệch, nói chuyện sẽ không quanh co lòng vòng, nếu
tôi nói gì không hay, cô cũng đừng nóng giận, coi như nghe câu chuyện
cười, được chứ?" Hắn cũng không chờ Tô Diệp trả lời, lại nói tiếp: "Tâm tư
của cô, tôi cũng đã nhìn ra, hơn nữa ấn tượng của tôi đối với cô cũng rất
tốt, tôi cảm thấy cô cùng Dương Nghị rất xứng đôi, nguyện ý giúp cô một
tay."
Đỗ Uy bật cười một tiếng, Lý Hải Phong liếc hắn một cái, Đỗ Uy lập
tức nín cười cúi đầu.
Tô Diệp mặt đỏ bừng, nhanh chóng khoát tay, lắc đầu nói: "Không
phải, ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có tâm tư gì cả!"
"Cô không cần ngại, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chẳng phải rất
bình thường sao!" Lý Hải Phong có chút bất mãn, cô nương này thế nào lại
già mồm cãi láo hả!
"Không phải, thật sự không phải như ngài nghĩ đâu, tôi mới chỉ gặp
qua Dương Nghị một lần, anh ta cũng không có ý gì với tôi cả!" Trên trán
Tô Diệp đổ một tầng mồ hôi.
"Hắn chính là như vậy, miệng lưỡi kém cỏi, lại rất ngốc, chắc chắn sẽ
không biểu đạt ra, trong lòng thích muốn chết nhưng ngoài miệng lại nói
không nên lời, bằng không, cũng không tới phiên tôi thay hắn quan tâm."
"Không phải, ngài không biết rồi, anh ta đối với tôi không có ý gì,
chính miệng anh ta nói vậy!" Tô Diệp vội vã phủi sạch quan hệ, cũng sắp
đem sự thật nói ra.
Đỗ Uy cùng Tuần Đông Dương đều kinh ngạc, cùng nhau ngẩng đầu
nhìn cô.
"Hắn nói?" Lý Hải Phong miệng mở rộng, kinh ngạc nói: "Cô vừa đi
tìm hắn, hắn nói vậy với cô?"