anh có dụng ý gì, ngồi yên cúi đầu xuống, không dám cử động nữa, tim đập
thình thịch, mặt cũng càng ngày càng đỏ, bên tai nghe được âm thanh trong
trẻo của anh truyền đến, giống như tiếng suối reo trong rừng.
"Không cần phải ngồi dậy, tôi đứng được rồi, dù có đứng thì tốc độ
của tôi vẫn nhanh hơn!"
Tô Diệp không kịp nghĩ nhiều, thẫn thờ mà nhìn anh chơi, một màn lại
một màn, con chuột di chuyển liên tục, làm cô không kịp nhìn, đại não
trong nháy mắt rơi vào trạng thái đình trệ, hoàn toàn không theo kịp suy
nghĩ cùng tiết tấu của anh.
"Đùng" một tiếng nổ nhẹ vang lên, Dương Nghị đứng thẳng lên, xoay
người ngồi xuống vị trí đối diện Tô Diệp, thần sắc tự nhiên, thản nhiên nói:
"Lâu rồi không có chơi, trình độ giảm xuống không ít, thành tích này coi
như tạm được."
Tô Diệp không thể tin nhìn vào con số "86" đỏ chót trên màn hình,
thấy anh mặt không đỏ tim không đập mà khoe khoang, trong lòng vừa có
cảm giác kính nể trong nháy bị dập tắt.
"Những người chơi giỏi cái trò chơi này đều là những người rảnh rỗi
không có chuyện gì làm, còn tôi cả ngày bận bịu, chân không chạm nổi đất,
thành tích sẽ không tốt!" Tô Diệp nhớ rõ buổi sáng bị anh giáo huấn, mặc
dù những lời anh nói quả thật rất có đạo lý, hơn nữa cũng có chút thiên vị
cô, nhưng Tô Diệp vẫn cảm thấy, anh không có tư cách để giáo dục cô.
Dương Nghị khẽ cười, "Công việc giải quyết sao rồi?"
"Không sao, giáo sư nói để thầy đến xử lý, kêu hai chúng tôi ở đây đợi
thông báo." Tô Diệp cúi đầu xuống, âm thanh phát ra không còn hùng hổ
như vừa rồi nữa mà có chút ủ rũ.