Tạm thời phòng thí nghiệm không có Internet, nếu muốn gửi mail phải
đi đến phòng làm việc của cán bộ trong doanh trại, Tô Diệp sợ nhìn thấy
Dương Nghị, liền đẩy Đỗ Uy đi.
"Sau khi làm xong việc, em sẽ về thẳng phòng luôn." Đỗ Uy thu dọn
đồ đạc xong, liền nói với Tô Diệp.
"Được, gửi mail xong thì gọi về báo cho chị một tiếng."
"Ừ, chị không về sao?"
"Giờ mà về phòng thì cũng chỉ thui thủi quanh bốn bức tường, không
như nơi này sáng sủa ấm áp, ăn cơm tối xong chị sẽ về."
"Em đi đây."
Tô Diệp duỗi cái lưng mỏi nhừ, mở phần tiểu thuyết tải trên mạng về
lúc trước ra xem, tình tiết sớm đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ đọc một đoạn ngắn
đã không còn hứng thú, cô nhoài người trên bàn nằm một lát, thật sự nhàm
chán, liền mở game đào mìn ra chơi.
Đang chơi hăng say, chợt thấy trên đỉnh đầu chụp xuống một bóng
người, Tô Diệp đột nhiên giật mình, dừng lại động tác trong tay ngửa đầu
nhìn, hoá ra là Dương Nghị!
Anh cúi người xuống, một tay chống đỡ thành ghế, một tay từ trong
tay cô cầm lấy con chuột, nét mặt ôn hòa, khóe môi hơi vểnh, có chút ý
cười, nhìn cô ngửa đầu, liền đáp lại ánh mắt cô, bốn mắt nhìn nhau gần
trong gang tất, trái tim Tô Diệp đập thình thịch, vội vàng đứng dậy né
tránh.
Cô mới dịch chuyển một chút, tay trái đang đặt ở thành ghế của anh
liền đặt trên vai cô, hơi dùng sức, Tô Diệp cứng đờ, theo bản năng rụt vai
về phía sau, Dương Nghị phát giác, lập tức thu tay về, Tô Diệp không biết