"Không phải!" Tô Diệp lắc đầu, "Biết nhau qua xem mắt, lần này
trùng hợp gặp lại nhau ở Nội Mông, anh ấy tên Dương Nghị, anh có biết
không?" Tô Diệp nhớ trước kia hắn có nói sẽ nhờ chiến hữu bên đó chiếu
cố cô, suy đoán hỏi.
Tống Minh Viễn có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không, sao
có thể trùng hợp như vậy? Nhưng vẻ mặt Tô Diệp đầy chân thành, không
giống như là đang nói dối, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong lòng nhất
thời hậm hực buồn khổ. Hắn cùng với Dương Nghị là chiến hữu nhiều năm,
tình nghĩa sâu nặng, nếu Tô Diệp nói là sự thật, hắn không thể chặn ngang
đào tường nhà người khác, cho dù trong lòng khó dứt bỏ, cũng phải buông
tay, chúc phúc hai người!
Im lặng bao trùm, Tống Minh Viễn bất lực thở dài, khổ sở cười ra
tiếng, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, một tay nâng trán, "Là chiến hữu
với nhau bốn năm, đương nhiên biết, chúc mừng hai người!"
Vẻ mặt hắn không có chút vui vẻ gì, so với Tống Minh Viễn trước đây
cô biết thì khác xa, Tô Diệp trong lòng khó chịu, áy náy cùng bất an, cúi
đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tống Minh Viễn khẽ cười cười, không nói tiếp nữa, trong xe lập tức
khôi phục vẻ yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tô
Diệp đứng ngồi không yên, muốn mở miệng an ủi hắn vài câu, lại cảm thấy
như vậy quá mức ngụy biện, nhưng nếu phủi mông một cái cho xong việc,
lại cảm giác không đành lòng, cô rơi vào thế khó xử, nhìn trộm Tống Minh
Viễn, hắn vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng mảy may nhúc nhích, thẳng
lưng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt ngưng trọng ảm đạm, cũng
không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Diệp nghiến răng, đang muốn mở miệng chào tạm biệt, lại nghe
được hắn thản nhiên nói: "Trở về đi, nghỉ ngơi sớm, nhớ gọi điện cho