"Thứ nhất, em là vì lo lắng cho sức khỏe của anh, hút thuốc có hại cho
sức khỏe, hãy ngừng hút thuốc, trên bao bì hộp thuốc lá cũng ghi rõ hai
ràng; Thứ hai, em lo lắng cho bản thân em, khói thuốc lá còn gây nguy
hiểm cho người bên cạnh hơn cả người hút thuốc; Thứ ba, em lo lắng cho
tương lai của chúng ta, nếu như anh vẫn tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, sẽ
ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm của chúng ta; Thứ tư, xét về mặt xã
hội, cũng góp phần giảm một tệ nạn..."
Dương Nghị cười nhạo: "Bác sĩ Tô, em đang làm báo cáo đấy à?"
Tô Diệp trừng mắt: "Anh nghiêm túc cho em, em là đang cùng anh
thảo luận vấn đề này!"
"Được! Vậy anh cho em biết, thứ nhất, anh rất biết tiết chế, sẽ không
thành nghiện, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến sức khoẻ; Thứ hai, anh
cam đoan sẽ không hút thuốc trước mặt em, tuyệt đối không làm ảnh hưởng
đến sức khoẻ của em; Thứ ba, nếu em đồng ý ở bên anh, em nên chấp nhận
một vài thói quen của anh, giống như anh không để ý đến việc em không
thể nấu ăn vậy; Thứ tư, cho dù anh không cai thuốc, xã hội cũng không
nguy hại gì. Từ trên tổng hợp lại, anh cho rằng, anh hoàn toàn không cần
phải cai thuốc!" Dương Nghị bắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế sofa,
"Anh đã trình bày xong, mời Bác sĩ Tô chỉ ra chỗ sai!"
Tô Diệp muốn tức cũng không được cười cũng không xong, cầm lấy
gối tựa ở sau lưng ném qua, "Không được, anh nhất định phải cai thuốc!"
"Em đây là đang cố ý quấy nhiễu!" Dương Nghị đưa tay đón lấy cái
gối, cười híp mắt nói.
Tô Diệp cắn răng: "Em mặc kệ, nếu muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ
giữa hai người, anh nhất định phải cai, nếu không hết thảy không bàn nữa!"
Dương Nghị dở khóc dở cười, đứng dậy chuyển đến bên cạnh cô dỗ
dành nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy! Anh cam đoan từ nay về sau sẽ