đó người ta cho xây nhà ở, hoàn cảnh cũng không tồi, cha mẹ anh ở căn
nhà hơi lớn một chút, phía trước còn có hai căn nhỏ hơn, đều để cho thuê!"
Tô Diệp dừng bước, Dương Nghị quay đầu lại, "Trẹo chân rồi sao?
Thế nào không cẩn thận như vậy, đường bằng phẳng thế mà em cũng để
trẹo!"
Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã ngồi xổm xuống, một tay đặt lên mắt
cá chân cô, Tô Diệp xấu hổ, xoay người kéo anh dậy, dằn lòng nói: "Em
thấy không thoải mái, nếu không hôm khác lại đến vậy!"
Lúc trước anh từng nói qua nhà anh không có bối cảnh, Tô Diệp liền
tưởng thật, cho rằng anh chỉ là người xuất thân bình thường, nhưng vạn
không ngờ, gia đình anh cũng có điều kiện, Tô Diệp lập tức liền nghĩ tới
những bà mẹ chồng trên TV, trên đường cái tình cờ gặp nhau đối với người
bên ngoài vẻ mặt xem thường, trong lòng lo sợ, nửa đường liền muốn bỏ
cuộc.
Dương Nghị bất lực nhìn chằm chằm cô, "Cũng đến cửa rồi! Hơn nữa
anh cũng đã thông báo trước cho cha mẹ một tiếng, bây giờ em chưa lâm
trận đã muốn đào thoát, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Tô Diệp cúi đầu không nói gì, do dự.
"Em không đủ tự tin sao?" Dương Nghị trong lòng cảm thấy hơi thất
vọng, anh đã làm nhiều điều như vậy, nhưng vẫn không đủ lay động lòng
cô! Mới có chút gió thổi cỏ lay, cô liền muốn một lần nữa cân nhắc tình yêu
của hai người.
"Đi thôi, tin anh!" Dương Nghị thay vì nắm tay liền ôm chầm bả vai
cô, chậm rãi tiến về phía trước, Tô Diệp đi theo tiết tấu của anh, nghe tiếng
giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra những tiếng trong trẻo, âm thầm tự
mình động viên: Có lẽ sẽ là một cái kết khác không giống trong phim!