nói: "Doanh trưởng, bạn gái của anh đến rồi, lúc cô ấy đến anh đang họp
nên em không dám đi vào báo cáo."
"Ai cơ?" Dương Nghị lắp bắp kinh hãi, cau mày hỏi Trương Hách.
"Bạn gái của anh, cô gái tên Tô Diệp." Trương Hách nhìn vẻ mặt
nghiêm túc của anh liền phát hoảng, nói chuyện ấp úng.
Dương Nghị lại nghe rõ ràng, sững sờ nói không ra lời. Trương Hách
bị điều động đến hỗ trợ anh chưa tới hai tuần, hiểu không rõ tính tình của
anh, thấy anh trầm mặc không nói gì, liền âm thầm suy đoán có thể hai
người đang giận dỗi, chỉ huy cũng không muốn gặp Tô Diệp, liền cẩn thận
thử thăm dò hỏi: "Nếu không để em đến bảo cô ấy quay về? Nói rằng anh
vẫn chưa họp xong, hôm nay không thể gặp mặt!"
Dương Nghị "khụ" một tiếng, ngại quá cười cười, vỗ vai Trương Hách
nói: "Là bạn gái của tôi! Cô ấy đường xa tới, cậu lại biện một lời nói dối để
cô ấy trở về, sau này tôi sẽ phải nếm mùi đau khổ!"
Trương Hách gãi cái ót, bối rối cười, Dương Nghị vừa gọi điện thoại
vừa nói: "Không sao đâu, cậu đi về trước đi, một mình tôi đi đón cô ấy là
được rồi!"
Tô Diệp chờ ở trạm gác, kiên nhẫn gần như đều muốn bị mài hết, đến
lúc Dương Nghị điện thoại tới, cô dẩu môi, hung hăng hỏi: "Anh đang ở
nơi nào vậy? Nếu anh không đến em đi về đây!"
Dương Nghị lại phải dỗ dành xin lỗi, cuốc bộ như bay, vội vã hướng
cửa lớn đi tới.
Tô Diệp tựa người trên lan can, suy nghĩ xem chốc nữa gặp anh phải
xử lý như thế nào, nghĩ một lát, lại cảm thấy buồn cười, việc này chỉ có thể
trách cô thôi, đã ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, chẳng oán được ai!