Đứng ở cửa trường học đợi gần 20 phút mới nhìn thấy Tống Minh
Viễn, trong điện thoại hắn có nói hắn đi xe màu bạc, xe chạy với tốc độ
cao, nháy mắt một cái đã đến chỗ cô, bởi vì phanh gấp, lốp xe cùng với mặt
đất phát ra âm thanh chói tai.
Tô Diệp ghét nhất là người không có quan niệm về thời gian, huống
chi lại phải đứng đợi lâu trong cái thời tiết lạnh như vậy, sắc mặt cực kém,
một nửa do lạnh, một nửa do tức giận, cô nghiến răng, nhịn xuống cảm xúc
muốn mắng chửi người, kéo rương hành lý đi lên phía trước.
"Ngại quá, đột nhiên có việc gấp nên đến muộn!" Minh Viễn xuống
xe, giúp cô xách hành lý để phía sau xe.
Tô Diệp thản nhiên nói: "Đã làm phiền anh rồi! Thật ra nếu anh không
tiện, sớm có thể gọi điện thoại, tôi có thể tự mình đi."
Cô mặt mày lạnh nhạt, trong lời nói hàm ý giễu cợt rõ ràng, Minh
Viễn vẫn chẫm rãi giúp cô cất hành lý, đóng cốp xe, quay đầu thản nhiên
nói: "Cô đang tức giận sao? So với lúc nhỏ nóng tính hơn đấy!"
Tô Diệp không thèm trả lời, cúi đầu liếc mắt khinh thường, xoay
người lên xe.
Tống Minh Viễn nhìn từ Tô Diệp kéo cửa sau xe ra ngồi xuống, không
khỏi bật cười, hắn cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn,
đem kính chiếu hậu chỉnh đến vị trí của Tô Diệp, không ngoài dự kiến, nhìn
thấy cô bĩu môi lông mày co lại ánh mắt lạnh lẽo. Tống Minh Viễn khẽ
cười cười, quay đầu lại nhìn Tô Diệp nói: "Xin lỗi cô, tôi thật sự có chuyện,
vốn nghĩ giải quyết nhanh một chút, kết quả vẫn là muộn! Không phải cố ý
để cô đợi lâu."
Tống Minh Viễn cười tủm tỉm, nói giọng thành khẩn, Tô Diệp có chút
ngượng ngùng, đều nói không đánh người biết hối lỗi, huống hồ bây giờ cô