là đang nhờ vả người ta, lại làm bộ mặt chán ghét, quả thật kỳ cục, Tô Diệp
miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: "Không sao!"
Trên đường không ai nói gì.
Gần tới cuối năm, phương tiện đi lại rất nhiều, còn chưa tới cao tốc
Bát Đạt Lĩnh, đã tắc không nhúc nhích được, lại đợi hơn nửa canh giờ, vẫn
không có tiến triển gì, Tô Diệp ngồi không yên, đẩy cửa xuống xe, chạy
đến ven đường trước sau nhìn quanh.
Tống Minh Viễn châm điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi xem Tô Diệp
chen lấn trong đám người, khoa tay múa chân nghe tin tức, một lát sau co
ro chạy về.
Mở cửa phía trước ra, Tô Diệp không thể chờ đợi được chui vào, trên
người là một tầng khí lạnh, nhiệt độ trong xe nháy mắt giảm xuống, Tống
Minh Viễn trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô.
Thật ấm áp a! Tô Diệp thích ý tựa vào lưng ghế mà thư giãn, hai tay
chà xát khuôn mặt, bắt đầu thông báo tình hình giao thông: "Phía trước có
sự cố, hợp với năm chiếc xe đuổi theo đuôi, cảnh sát giao thông còn chưa
tới, chắc phải đợi một lúc lâu nữa mới đi được."
Mùi thuốc lá kích thích khứu giác cô, Tô Diệp nhíu mũi ngửi ngửi, rốt
cục phát hiện người khởi xướng, cô quái dị nhìn chằm chằm vào Tống
Minh Viễn, "Anh hút thuốc?"
"Cô lạ hả! Có vấn đề gì sao?" Tống Minh Viễn hỏi ngược lại, ra vẻ bộ
dạng không liên quan tới cô.
"..." Tô Diệp há hốc mồm, rồi lại ngậm chặt, không có phát ra nửa
tiếng, đối với chuyện này cô không có quyền lên tiếng, đây là xe hắn, mặc
kệ hắn làm cái gì, đều không có gì đáng trách.