Chu Hiểu Tô vẫn ôm bụng cười, phải ho khan vài cái để thông khí,
chờ đến khi bình tĩnh lại, mới dở khóc dở cười đối với Tô Diệp nói: "Chưa
thấy ai như chị! Em da mặt dày nhưng cũng không dày bằng chị!"
Tô Diệp thay nàng vỗ nhẹ lưng, cười nói: "Chị da mặt cũng không dày
lắm, chỉ là nói đùa thôi. Thật ra Dương Nghị cũng không tồi, chị có thể gặp
được anh ấy, mới thật là may mắn!"
Cô cười nhẹ nhàng, nét mặt điềm nhiên, nhắc tới Dương Nghị lông
mày theo lẽ tự nhiên liền nâng lên, hai mắt cũng không kìm lòng được toát
ra ái mộ cùng tơ vương, cả người tràn đầy cảm giác hạnh phúc thỏa mãn
sung sướng. Chu Hiểu Tô mắt nhìn không rời, trong lòng xúc động, có lẽ
người nói vô tâm mà người nghe hữu ý, nàng không khỏi nhớ tới Trần
Thần, năm tháng trước, cũng là ở trong gian nhà này, Tô Diệp đỏ mắt nhìn
mình khóc lóc kể lể, nói rằng thật lòng thật dạ yêu hắn nhưng không có kết
quả. Chu Hiểu Tô thậm chí còn nhớ rõ, lúc ấy Tô Diệp đã khổ sở đau xót
như thế nào, không thèm giữ hình tượng trước mặt cô, khóc đến tê tâm liệt
phế, làm cô cũng cảm động lây.
Hiện giờ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, Tô Diệp đã tìm được một người
đàn ông sẵn lòng bảo vệ cô, vì vậy không thể tránh khỏi sẽ yêu anh ta, hai
người tâm ý tương thông, tình đầu ý hợp, như keo như sơn, dường như
những chuyện trước đó chỉ như một giấc mộng, thức dậy, liền giải tán, phai
nhạt, không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Chu Hiểu Tô không khỏi có chút hoang mang: "Sư tỷ, chị rất yêu anh
ta sao?"
Tô Diệp cảm thấy thẹn thùng, ha ha cười vài tiếng, thấy Chu Hiểu Tô
vẫn nhìn mình chằm chằm không tha, mặt liền nghiêm chỉnh trịnh trọng gật
đầu nói: "Ừ, chị yêu anh ấy!"