"Giống như thích Trần Thần vậy?" Chu Hiểu Tô bỗng thốt ra, nhưng
nói xong, thấy Tô Diệp thay đổi nét mặt, Chu Hiểu Tô liền hối hận, vội
cười nói: “Là em nói bậy, chị đừng để ý! Chúng ta không nói chuyện này
nữa, chị viết sơ yếu lý lịch đi!"
Tô Diệp khẽ cười một tiếng, nháy nháy mắt, ranh mãnh nói: "Em chắc
đã sớm muốn hỏi chị nhỉ?"
Chu Hiểu Tô bị vạch trần tâm tư, có chút ngại, che dấu ngượng ngùng
ngắm nhìn chung quanh, Tô Diệp liền cười, nói khẽ: "Có khác nhau!"
Chu Hiểu Tô khó hiểu, giương mắt nhìn Tô Diệp, đợi cô nói tiếp.
"Chị thích Trần Thần, là bởi vì hắn có cùng lý tưởng với chị, một khi
gặp nhau, tự nhiên sẽ bị đối phương thu hút, nhưng đáng tiếc chính là, cho
tới bây giờ chị vẫn chưa bộc lộ rõ con người thật của mình cho hắn biết,
hắn cũng không cho chị cơ hội để thể hiện, đối với chị, hắn giống như một
bức ảnh, mơ hồ, không đủ chân thực, nhưng vì chị rất kì vọng vào mối tình
đầu đó nên không thể hoàn toàn quên đi, nhưng vẫn buông bỏ được."
"Dương Nghị không như vậy, anh ấy là chân thật, bất kể anh giải thích
ra sao, đều cho chị tia hi vọng. Chị là một người bình thường, mặc dù cũng
ao ước có được tình yêu lãng mạn kinh thiên động địa giống trong mấy
cuốn tiểu thuyết, nhưng cuối cùng yêu cầu chỉ đơn giản là có được tình yêu
đơn giản bình thường nhưng ấm áp, mà Dương Nghị chính là người đem lại
cho chị được điều đó!"
Tô Diệp bỗng nhiên dừng lại, khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi:
"Huống chi, anh ấy rất dũng cảm, ngay thẳng, chân thành, chu đáo, lại biết
chịu trách nhiệm, người đàn ông như vậy, vì sao lại không yêu chứ?"
Nếu thích thì tiến tới, làm những điều mình muốn để không phải tiếc
nuối!