Mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, ma xui quỷ khiến, trong đầu đột
nhiên hiện lên một ý nghĩ xấu xa, khóe môi bất giác nâng lên, cười vào sự
trẻ con của mình.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa, hiệc giờ hắn đang rất khó chịu,
đứng ngồi không yên, ánh mắt bất giác liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh,
ánh sáng phát ra từ vỏ ngoài làm bằng hợp kim chống rỉ trên ghế ngồi làm
bằng da thật, giống như một đôi mắt cười đang khiêu khích hắn. Minh Viễn
thở dài, đưa tay với lấy điện thoại di động.
Tô Diệp đang ra sức đạp chiếc xe đạp của mình đến quán cà phê nơi
Trần Thần hẹn, bỗng nhiên nghe thấy chuông điện thoại vang lên, bài hát "
bởi vì yêu " đã hát gần nửa bài.
Cô nhanh chóng dừng lại, một chân chống trên mặt đất, một chân để
trên bàn đạp, xoay người tìm điện thoại trong túi, đợi nhìn rõ ràng là Tống
Minh Viễn điện tới, không khỏi tức giận, ngay cả xưng hô cũng tiết kiệm,
trực tiếp hùng hổ hỏi: "Gọi gì nữa?"
"Mặc kệ nha, quan tâm một chút xem cô cùng người bạn trai tương lai
tiến triển thế nào, thuận lợi hay không thuận lợi." Minh Viễn cười hề hề.
"Anh ăn no rỗi việc rồi hả! Không có chuyện gì thì cúp máy, tôi đang
lái xe đây!" Tô Diệp làm bộ muốn dập máy.
"Hả, hắn không phải đang theo đuổi cô sao? Thế mà hắn lại không đến
đón cô còn để cô phải tự đi!"
"Mắc mớ gì tới anh!" Tô Diệp rống, rống xong rồi vẫn không hết hận,
lại ác ngoan ngoan mắng: "Biến thái!"
"Này tiểu cô nương nói lời thô tục không tốt đâu, cẩn thận người ta sợ
mà chạy mất đấy!" Đầu bên kia điện thoại một tràng tiếng cười truyền đến.