“Ta muốn đem những gì ngươi sỉ nhục ta, trả lại cho ngươi gấp trăm lần!
Không phải, là trả lại cho ngươi gấp ngàn vạn lần!” Xuân Hoa nghiến răng
nghiến lợi nói. Mặt mũi đã bị khăn dày che khuất, nhưng có thể tưởng
tượng ra được nàng bây giờ với khuôn mặt loang lổ những vết rạch nát sẽ
có vẻ dữ tợn hung hãn đến mức nào.
Xuân Hoa càng nói càng kích động, lực trên tay càng đè xiết, trên cổ
Tiểu Lôi liền hiện ra một tia máu tươi.
“Buông Tiểu Lôi ra! !” Nhìn thấy vết máu trên cổ Tiểu Lôi, ta sốt ruột
hét lên.
“Được! Ngươi…quỳ xuống cho ta!” Xuân Hoa đắc ý, giọng nói hưng
phấn bắt đầu run run. Yên Vương nhìn ta cười cười.
Ta không chút do dự, hai đầu gối khụy xuống trước mặt Xuân Hoa.
“Mời thả tiểu Lôi.”
“Ngươi…!” Có lẽ ta quỳ xuống quá thống khoái, không thể thỏa mãn
được khoái cảm biến thái như mong muốn của Xuân Hoa. Xuân Hoa rống
giận.
Yên Vương nhìn ta, có chút kinh ngạc.
“Ha ha ha ha, Thánh Nữ Linh Sơn, cũng phải quỳ trước mặt ta!” Xuân
Hoa kiêu ngạo cười đáp, hung hăng nhấc chân đá một cước lên ngực ta.
Trên ngực bỗng chốc đau nhói, ta bị đá văng ra xa, té nhào xuống đất, trong
khoang miệng lập tức tuôn ra vị tanh ngọt.
“Mời…Thả Tiểu Lôi.” Ta vừa mở miệng, một ngụm máu đỏ tươi cũng
theo khóe miệng chảy xuống.
“Tỷ tỷ! ! !” Tiểu Lôi lo lắng gọi.