CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 77

CUỘC DU HÀNH VÀO LÒNG

CUỘC DU HÀNH VÀO LÒNG

ĐẤT

ĐẤT

Jules Verne

Jules Verne

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 9

Chương 9

Tiếp Tục Đi Xuống

Tiếp Tục Đi Xuống

Lần này, hành trình đi xuống lại băt đầu theo một đường hầm mới. Theo

thói quen, Hans vẫn dẫn đầu. Chúng tôi đi chưa được trăm bước, giáo sư đã
soi đèn dọc vách đường hầm và kêu lên:

- Lớp đất nguyên thủy đây rồi! Chúng ta đi đúng đường rồi! Tiến lên!
Ánh đèn chiếu lên khối đá, làm dội lại như những tia lửa đan chéo nhau

từ mọi góc độ và tôi tưởng tượng mình đang du ngoạn trong một khối kim
cương rỗng, giữa muôn vàn ánh sáng chói lọi.

Đến sáu giờ chiều, tầng nham thạch trước đây vẫn sáng bóng, đã bắt đầu

thay đổi. Vách hầm chuyển màu kết tinh sâm sẫm. Chúng tôi đang bị giam
trong một nhà tù khổng lồ bằng đá hoa cương!

Lúc ấy là tám giờ tối. Vẫn không có dấu hiệu của nước. Cơn khát hành

hạ tôi đến kinh khủng. Giáo sư dẫn đầu đoàn thám hiểm không muốn dừng
bước. Ông luôn gắng sức lắng nghe để tìm âm thanh róc rách của một con
suối ngầm nào đó, nhưng cũng chẳng thấy gì. Tôi cố chống lại những cơn
dằn vặt vì thiếu nước để khỏi bắt giáo sư phải dừng lại. Dừng lại bây giờ
tức là bóp chết tia hy vọng cuối cùng đang còn le lói trong ông, vì ngày sắp
hết, mà hôm nay lại là ngày gia hạn cuối cùng.

Sau cùng, sức lực trong tôi cạn kiệt hẳn. Tôi kêu lên một tiếng, rồi gục

xuống.

- Cứu tôi với! Chết mất!
Giáo sư Lidenbrock quay lại, khoanh tay nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.