CUỘC THÁM HIỂM VÀO LÒNG ĐẤT - Trang 95

Nhất định cuối cùng cháu sẽ tìm thấy chú, chú đang chờ cháu. Đi ngay đi
Axel!

………………………………………..
Những lời nói ấy khiến tôi tỉnh táo ra.
- Chú ơi, vĩnh biệt chú nhé. – tôi kêu lên – Cháu đi đây. Khi đã rời xa

chỗ này chúng ta sẽ không liên lạc được với nhau nữa đâu! Vĩnh biệt chú
Lidenbrock!

………………………………………..
- Axel, tạm biệt nhé!
………………………………………..
Đó là những lời cuối cùng mà tôi nghe thấy. Những lời nói chứa chan hy

vọng ấy chấm dứt cuộc trò chuyện kỳ dị giữa tôi và giáo sư Lidenbrock.

Hiện tượng truyền âm kỳ lạ này, theo những định luật vật lý, là do hình

dạng của hành lang và do tính dẫn âm của đá. Tiếng nói của giáo sư đã vẳng
đến tận chỗ tôi có nghĩa trên quãng đường hơn một dặm rưỡi âm thanh
không gặp một vật cản nào và nếu tôi còn đủ sức lần theo con đường ấy tất
nhiên sẽ gặp được chú tôi.

Tôi đứng dậy, lết đi rồi thả mình trượt trên con đường khá dốc không tài

nào ghìm lại được. Bất ngờ, tôi bị hẫng chân lộn nhào xuống một đường
hầm dốc đứng, và va đầu vào đá ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một đống chăn dày. Xung

quanh bóng tối lờ mờ. Giáo sư Lidenbrock đang từng bước theo dõi sự sống
hiện dần trên gương mặt tái nhợt của tôi. Khi tôi thở dài, ông liền nắm lấy
tay tôi, thấy tôi hé mắt ông reo lên xung sướng:

- A! Sống rồi! Cháu tôi sống rồi!
- Chú ơi! – tôi đáp lại yếu ớt.
Giáo sư ôm tôi vào lòng, xúc động nói:
- Sống rồi! Axel của chú sống lại rồi1
Trước những lời nói và cử chỉ ấy của chú tôi, tôi cảm động quá. Phải trải

ua những thử thách như thế nào mới khiến ông ấy bộc lộ những tình cảm
như vậy. Hans bước vào, thấy thế anh tỏ vẻ rất hài lòng:

- God dag! – anh chào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.