- Đó là chuyện sinh viên nói chơi với nhau.”
Dick ăn bữa tối với Franz và bà vợ, cùng với con chó nhỏ của hai người,
con chó có mùi khét của cao su cháy trong căn nhà riêng rất nhỏ, ở tận
cùng vườn cỏ. Dick cảm thấy có chút gì đè nặng, không phải do không khí
của căn nhà đơn sơ, cũng không phải do bà Gregorovious, mà Dick ngay từ
trước đã có thể hình dung được, nhưng bởi sự đột nhiên thu hẹp chân trời
mà bây giờ xem ra Franz đành chấp nhận. Đối với Dick, ranh giới của sự
thanh bạch phải được đặt ra cách khác. Trong đó cần phải có phương tiện
để đạt mục đích, hoặc để có thể kiên trì theo đuổi danh vọng, nhưng Dick
cảm thấy khổ sở quá nếu nghiễm nhiên thu hẹp đời sống của mình cho vừa
với bộ áo được thừa hưởng. Thái độ của Franz và vợ ở trong nhà, quanh
quẩn trong một không gian hẹp hòi, đã thiếu mất cái đẹp của sự phiêu lưu.
Những tháng sau chiến tranh ở Pháp, những vụ thanh toán không bủn xỉn,
được thấy với sự huy hoàng Mỹ hỗ trợ, đã thay đổi quan điểm của Dick.
Ngoài ra, đàn ông và đàn bà nữa - đã cảm mến Dick và chiều chuộng lắm.
Và không chừng có lẽ do trực giác cho biết đối với một con người đứng
đắn điều không tốt là quay về một trung tâm nghe ngóng rộng lớn như
Thụy Sĩ.
Nhưng Dick cũng biết cách để cho Kathe Gregorovious tin chắc rằng
mình có duyên, trong khi chính Dick ngày một không thể chịu nổi không
khí nức mùi cải bắp - tuy trong bụng cũng bực mình tại sao có sự ghê sợ
hời hợt đó. “Thành ra ta cũng chỉ giống như mọi người hay sao?” Dick
thường suy ngẫm như vậy trong những lúc mất ngủ. “Ta có giống như mọi
người khác không?” Vật liệu quá tồi tàn đối với một nhà xã hội học, nhưng
tuyệt hảo đối với những người ở đời này làm những công việc hiếm có hơn.
Sự thật là từ nhiều tháng nay Dick mê mải trong việc sắp xếp, trong việc
kiểm điểm tinh thần của tuổi trẻ khi ta quyết định sẽ chết hay không cho
những điều mà ta không còn tin tưởng nữa. Trong những giờ trống rỗng ở