CUỘC TÌNH BỎ ĐI - Trang 251

Tuần lễ đầu mùa hè Dick trở lại ở Zurich. Dick đã chộn lại hết những bài

tiểu luận và trọn vẹn công việc đã làm trong thời kỳ bị động viên thành một
tập duy nhất và tính dùng để soạn thành cuốn “Tâm lý dùng cho những nhà
thần kinh bệnh”. Dick có hy vọng sẽ tìm được một nhà xuất bản. Dick cũng
có làm quen với một sinh viên nghèo sẽ lo sửa những lỗi Đức văn. Franz thì
cho rằng đó là một công cuộc hơi vội vã, nhưng Dick có nhấn mạnh với
Franz về sự quá ư khiêm nhường của đề tài.

Dick nhấn mạnh:

“Đó là những điều mà không bao giờ tôi được biết rõ cũng như ngay từ

bây giờ. Tôi tin chắc nếu chưa được coi như căn bản chỉ vì thiếu sự kiểm
điểm thực tế. Cái khổ của nghề nghiệp của chúng ta là hấp lực của nó đối
với những người yếu đuối. Vào bên trong nghề, họ tìm thấy những bù trừ
mong đợi bằng cách quay sang khía cạnh “Điều trị”, khía cạnh “thực hành”
Họ thắng trận mà không phải chiến đấu. Ngược hẳn lại, anh, Franz, anh là
một nhà thần kinh bệnh có tài bởi định mệnh đã chọn cho anh nghề nghiệp
này trước khi anh sinh ra. Anh hãy cảm ơn trời vì không hề bị chiêu dụ bởi
nghề này. Tôi, tôi trở thành chuyên viên về bịnh thần kinh bởi vì ở Sainte
Hilda, tại Oxford, có một cô gái cũng theo học một lớp. Tôi cho rằng tôi trở
nên tầm thường, nhưng tôi không muốn cho dòng tư tưởng của tôi bị lạc đi
vì vài lố ly lave.

Franz đáp:

- All right. Anh là một người Mỹ, anh có thể làm vậy không gây tai hại.

Tôi, tôi không thích những điều đại quan như vậy. Rồi đây anh sẽ đi tới chỗ
viết những cuốn sách nhỏ như “Tư tưởng sâu sắc cho những người tầm
thường”, nhưng tư tưởng được giản lược hóa đến độ chắc chắn đảm bảo
không gây một tai hại nào. Dick ạ, nếu cha tôi còn sống, ông ấy sẽ ngó anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.