CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 111

bàn tay cô tràn đầy mồ hôi, gắt gao siết chặt lại ngập ngừng nói: "Anh, Anh
Thẩm. . . . . ."

Thẩm Tự Chước vốn định đáp lại Hạ Lam, há miệng ra nhưng không

nói nên lời, ánh mắt yên lặng rơi vào trên người Đàm Như Ý.

Gió buổi sáng mang một chút lạnh lẽ, hơi thổi làn váy của Đàm Như Ý

bay lên, lại rơi xuống. Nhấp nhô, lộ ra mắt cá chân trắng muốt như ngọc.
Chiếc váy dài màu đỏ sẫm làm nổi bật lên làn da trắng của cô, trong ánh
nắng mới lên, hiện ra mỹ cảm khiến ai cũng không thể rời mắt.

Trái tim của Đàm Như Ý đã sắp mất khống chế, nếu không phải là Hạ

Lam còn đang dắt cô, cô sợ rằng mình đã chạy trối chết. Thẩm Tự Chước
nhìn chăm chú như thật, cô hơi cúi đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
dưới đất, như muốn khoét ra một cái hố.

Cuối cùng vẫn là Hạ Lam phá vỡ trầm mặc, đưa tay đẩy Đàm Như Ý

về phía trước, "Như Ý, cô giúp Anh Thẩm kiểm tra xem còn sót thứ gì
không."

Đàm Như Ý không biết làm sao đi tới bên cạnh Thẩm Tự Chước, vẫn

cúi đầu, cả gương mặt và cổ đều nóng bỏng, dường như bản thân cô cũng
có thể nghe thấy tiếng khí nóng đang bốc lên.

Lúc này Thẩm Tự Chước mới vội vàng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng

nói: "Đồ đạc tôi đã kiểm tra rồi, không thiếu gì cả." Giọng nói của anh hình
như giống như bình thường lắm, có vẻ hơn trầm thấp.

Đàm Như Ý "Vâng" một tiếng thật thấp.

"Cô lên xe ngồi đi, tôi khoá cóp lại rồi lên sau."

Đàm Như Ý lại “vâng” một tiếng, theo lời anh đi tới phía trước, vừa

muốn kéo cửa sau xe ra, Hạ Lam nói: "Tôi thích rộng rãi, cô lên ghế lái phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.