CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 127

Đàm Như Ý không khỏi hơi cong môi một cái, “Đúng là có chút lạnh,

Anh Thẩm nên mặc áo khoác vào.”

Thẩm Tự Chước “Ừ” một tiếng.

Hai người đều không nói gì nữa yên lặng đi về phía trước, ngược lại

cũng không cảm thấy lúng túng. Trong lòng Đàm Như Ý vui mừng cũng
giống như nước hồ vỗ bờ, lên lên xuống xuống. Đi tới dưới một gốc cây hải
đường, Thẩm Tự Chước chậm bước chân lại, nhìn đồ trong tay, “Đang bện
cái gì vậy?”

“À… “ Đàm Như Ý cũng dừng bước lại theo, giơ cành liễu đã bện

thành vòng lên, “Vòng hoa?”

Thẩm Tự Chước nhận lấy liếc mắt nhìn, Đàm Như Ý cười nói: “Khi

còn bé còn có thể dùng lá cọ đan châu chấu và con ếch, bây giờ đã quên
sạch rồi.” Cô xoay người, đi tiếp về phía trước.

Thẩm Tự Chước bỗng nhiên thò tay bắt được cổ tay cô. Ngón tay anh

có chút lạnh, vậy mà chỗ bị anh nắm chặt lại âm thầm nóng lên.

Đàm Như Ý cuống quít quay đầu lại, “Sao vậy anh......” Cô nói còn

chưa dứt lời, đột nhiên phát hiện ánh mắt Thẩm Tự Chước sâu thẳm, mà cô
rõ ràng nhìn thấy cái bóng của mình trong con ngươi của anh.

Thẩm Tự Chước giơ tay đeo vòng hoa cành liễu lên đầu cô, rồi sau đó

thuận thế kéo cô về phía mình nửa bước.

Đàm Như Ý lập tức quên hô hấp, trái tim chợt ngừng đập một cái sau

đó đập lên điên cuồng, cô không tự chủ được ngửa đầu nhìn Thẩm Tự
Chước, “Anh Thẩm......”

Thẩm Tự Chước vẫn không lên tiếng, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng lấy

lá liễu dính trên trán cô xuống, rồi sau đó bàn tay dán lên cái ót của cô, yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.