CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 14

Trâu Lệ không lên tiếng, mở túi xách ra trước, móc mấy tờ tạp ra

ngoài đưa cho Đàm Như Ý, "Tự Chước, đối với chuyện mình không thích
chưa bao giờ lãng phí thời gian vào đó, cô và nó chung đụng đã lâu cũng
biết, cũng không cần phí tâm lấy lòng. . . . . . Lời nói khó nghe, ai biết ông
cụ lúc nào thì cưỡi hạc qua tây thiên rồi, hai ngươi dù sao không phải là vợ
chồng thật, gặp dịp thì chơi cũng đủ rồi. Dây là thẻ thẩm mỹ và tập thể hình
ở Sùng Thành, chất lượng rất tốt, hiện tại tôi không ở Sùng Thành, cũng
không dùng được, nên đưa cho cô; còn có tầm thẻ vàng, mật mã là sinh
nhật Tự Chước, số tiền không tính lớn, coi như là tôi đưa cô bao tiền lì xì
thôi. Muốn cô và Tự Chước diễn trò, phí tâm dụ dỗ ông cụ, cũng là khổ
cực, những thứ này cô hãy nhận lấy, mua thêm một chút. . . . . ." ánh mắt
Trâu Lệ không khỏi nhìn trên người cô, "Mua thêm một chút quần áo, bây
giờ trên danh nghĩa cô cũng là người nhà họ Thẩm, cũng không nên mặc
quá mộc mạc."

Đàm Như Ý thẩn thờ nghe, không có lên tiếng.

Trâu Lệ cười cười, kéo tay cô tới gần, nhét thẻ vào tay" Tôi đi trước,

đuổi xuống máy bay buổi trưa, cô nói với ông cụ nói một tiếng thay tôi."

Tiếng bước chân Trâu Lệ dần dần xa, trong hành lang một mảnh yên

tĩnh, cách một cánh cửa truyền tới bao tiếng cười vui sướng, mơ mơ hồ hồ
nghe không rõ, giống như thuộc về một thế giới khác.

Đàm Như Ý nhìn trong tay mình một cái, hờ hững nắm thẻ, bẻ gảy

từng cái từng cái, mở cửa thông gió ra, thò người ra hung hăng ném ra
ngoài. Tay cô chống lên bệ cửa sổ bụi bẩn, im lặng một lúc lâu mới lui trở
về, "Phanh" một cái đóng cửa sổ.

Cô vỗ tay phủi đi bụi bậm xoay người, lại chợt bị sợ đến muốn thét

chói tai ra tiếng —— Thẩm Tự Chước đang đứng ở cửa phòng, lẳng lặng
nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.