CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 176

Nữ sinh nheo mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt cứng ngắc, "Đùa giỡn thôi

mà…. Tức giận cái gì chứ."

"Trả cho tôi."

Nữ sinh kia "Hứ" một tiếng, ném sổ lại cho Đàm Như Ý. Đàm Như Ý

không lên tiếng, mở sổ ra xé từng giờ giấy làm thơ trong đó xuống, cầm bật
lửa bên cạnh lên đốt một góc, tiện tay ném vào lò bếp cồn. Ngọn lửa liếm
láp miếng cồn, thoáng chốc cháy hừng hực.

Đàm Như Ý cầm cặp xách của mình lên nhanh chóng rời khỏi quán

cơm. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng trong máu lại giống như có
ngọn lửa không ngừng sôi trào. Cô đi ra ngoài vài trăm mét, mới phát hiện
trong tay mình vẫn còn nắm cuốn sổ đó. Cô nhìn một cái, tiện tay ném vào
trong nước tuyết, lại đi lên trước cắn chặt hàm răng, hung hăng đạp một
cước.

Sau đó, hai khoa cùng lên lớp dần dần ít đi, cơ hội Đàm Như Ý và Bùi

Ninh chạm mặt cũng ít đi. Có mấy lần tình cờ gặp nhau ở nhà ăn, Bùi Ninh
vẫn nhìn cô với vẻ ý vị sâu xa, muốn nói lại thôi. Đàm Như Ý chỉ coi như
không nhìn thấy, vội vàng bưng đĩa đi xẹt qua bên cạnh cậu ta.

Về sau nữa, thực tập chuyên ngành, năm tư đại học làm luận văn tốt

nghiệp, sau đó là đi dạy. Thời gian là một vị thuốc tốt, đã phủ mờ những
năm tháng không chịu đựng nổi đó.

Đàm Như Ý biết khuyết điểm của mình, lòng tự ái mạnh, lại cực kỳ

nhạy cảm. Càng ra vẻ chẳng hề để ý thì lại càng tâm tâm niệm niệm khó có
thể để xuống. Nhưng cô lại có tính nhẫn d/đ.l'q'd nhịn, nếu không thật sự
liên quan đến nguyên tắc thì đa số thời gian đều cắn răng một cái đã trôi
qua. Lúc đối mặt với thực tế, cái gọi là lòng tự ái thường không đáng giá
một đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.