CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 296

Thẩm Tự Chước yên lặng nhìn cô chốc lát rồi khẽ cười một tiếng, "Em

cũng thật dễ dàng thỏa mãn."

"Đối với em mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một ngày hết sức bình

thường. Khi còn bé thì còn mong đợi một chút, bởi vì có thể lấy được tiền
tiêu vặt mua kem cho cho Đàm Cát ăn." Đàm Như Ý đứng lên, "Được rồi,
làm phiền anh phải đi rửa bát rồi, Anh Thẩm."

"Tuân lệnh, Bà Thẩm."

Đàm Như Ý nhất thời bị sợ đến hô hấp đều ngừng một cái chớp mắt,

sững sờ nhìn Thẩm Tự Chước cười cười đi tới, bàn tay khẽ vỗ nhẹ trên trán
cô một cái, rồi sau đó xoắn tay áo lên dọn dẹp bát đũa trên bàn đi vào
phòng bếp.

Cho đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy rào rào thì

Đàm Như Ý mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chước
đang đứng trước bồn rửa chén. Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc đi làm, áo sơ
mi quần tây, nhìn từ phía sau bóng dáng anh cao lớn như một gốc cây thẳng
tắp.

Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma(*). Đây là hình

ảnh so sánh hiện ra trong đầu cô giáo Đàm Như Ý.

(*): Trích trong “Quốc Phong – Vệ Phong – Kỳ Áo”, là tập thơ chủ

nghĩa hiện thực cổ đại Trung Quốc, có ý nghĩa khen ngợi một người đàn
ông tuấn tú.

Sau khi dọn dẹp xong, Đàm Như Ý đi tắm rửa trước. Bình thường cô

mặc một bộ váy ngủ vô cùng rộng rãi màu xám tro dài đến đầu gối. Tuy nói
là không có tay, cổ áo lại mở rất cao. Mỗi lần soi gương, cô đều cảm thấy
giống như một chiếc túi đan dệt bị cắt hai cái lỗ. Tuy bộ váy ngủ này rất
xấu xí nhưng có phẩm chất là bông vải thiên nhiên, mặc hết sức thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.