CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 317

nhà có việc để rút lui. Lúc thi cấp ba, vốn thi vào một trường cấp ba tốt hơn
nhưng cũng bởi vì Đàm Vệ Quốc không d/đ;l;q;d nở tốn học phí nên không
thể thi. Nếu không phải do cô lấy cái chết để uy hiếp thì sợ rằng ngay cả
học đại học cũng không được đi. Bây giờ có lẽ sẽ giống với những đứa trẻ
ở trấn trên đó, gả cho người ta thật sớm, sinh hai đứa bé nhem nhuốt như
khỉ, cả đời cứ sống đần độn u mê như vậy.

Cô nghĩ kiếp trước nhất định đã thiếu Đàm Vệ Quốc, nếu không tại

sao ông ta luôn đối nghịch với cô tất cả chuyện chuyện. Hai mươi mấy năm
qua chưa tưng có được ngày nào vui vẻ, thật vất vả mới thoát khỏi vũng
bùn, rồi lại vào khoảnh khắc cuối cùng bị ông ta kéo vào trong địa ngục.

Đàm Như Ý nhắm mắt lại, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống nền

xi măng.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Đàm Như Ý móc ra nhìn là

Thẩm Tự Chước gọi tới. Cô cắn chặt đôi môi, do dự một lát liền đưa tay
cúp.

Thẩm Tự Chước lại gọi đến. Lặp lại ba lần, Đàm Như Ý cũng không

hạ được quyết tâm nữa.

Giọng nói của Thẩm Tự Chước hơi dồn dập: "Sao không nghe điện

thoại......"

Đàm Như Ý vừa nghe thấy giọng nói của anh, "Oa" một khóc lên,

"Anh Thẩm......"

Thẩm Tự Chước vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đàm Như Ý thút tha thút thít kể lại mọi chuyện, bên Thẩm Tự Chước

im lặng lắng nghe, sau một lúc lâu mới trầm giọng mở miệng, "Em chờ
anh." Lại hết sức ảo não, "Sớm biết nên trở về cùng em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.