Thẩm Tự Chước vỗ nhẹ lưng của cô, "Em nói như vậy thì quá khách
sáo rồi đấy." Anh mở sợi dây tạp dề cột trên cổ ra rồi ném sang một bên,
"Đi thôi."
——
Lại qua mấy ngày, chuyện chuyển hộ khẩu của Đàm Như Ý tiến triển.
Người giúp một tay kia nói, đợi thêm hai tuần là có thể làm được. Tin tức
này giống vậy một liều thuốc mạnh d/đ;lq;d tiêm vào lòng khiến Đàm Như
Ý cuối cùng cũng lên tinh thần. Nếu có thể trực tiếp tách hộ khẩu ra thì
không cần thông qua cửa ải khó khăn là Đàm Vệ Quốc nữa, tự nhiên càng
không cần phải chịu sự uy hiếp của Phương Tuyết Mai.
Thừa dịp hộ khẩu vẫn chưa làm xong, Thẩm Tự Chước vừa đúng
muốn đi miền Nam một chuyến. Lúc gần đi dặn dò liên tục, nói cô trước
tiên đừng để lộ tin tức, nếu như Phương Tuyết Mai hoặc Đàm Vệ Quốc lại
tìm tới cửa thì cứ từ chối là được. Nếu bọn họ cứ nhất định quấy rầy thì hãy
báo cảnh sát. Nhưng vẫn không yên lòng, lại nhờ Hạ Lam chăm sóc cô.
Đàm Như Ý ngược lại không để ý, ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa
giúp Thẩm Tự Chước thu dọn hành lý vừa nói: "Em cũng không phải là trẻ
con, anh đừng để ý."
Thẩm Tự Chước lại nói: "Lòng dạ em quá mềm yếu, anh sợ em bị
người ta lợi dụng."
Đàm Như Ý dừng động tác trong tay lại, yên lặng mấy giây mới lên
tiếng: "Thật ra thì em cũng khôn tin kiểu giải thích ơn sinh đẻ, em đã chịu
không ít đau khổ từ tay ông ta. Nhưng ông ta là con trai duy nhất của ông
nội, sau khi ông nội trăm tuổi sẽ là người chống đỡ nhà họ Đàm. Thật ra thì
em cũng đã biết trước sẽ không để cho ông ta ức hiếp mà không nói tiếng
nào. Ít nhất...... Em nhất quyết sẽ không để cho ông ta đến làm phiền anh."
Thẩm Tự Chước đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô một cái, "Anh biết."