CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 364

"Muốn khóc thì khóc đi, có anh ở đây."

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, mặc dù có người nói chuyện nhưng cách

tiếng nước chảy nên dường như có vẻ rất xa. Đàm Như Ý cảm thấy trong
hai mươi bốn năm qua, cô chưa từng nhìn thấy ánh trăng nào đẹp như vậy.
Đạm bạc mà tinh khiết, giống như một lớp đường mật mang theo hơi thở
ngọt ngào bay xa.

Hai người lại ngồi thêm hồi lâu mới dắt tay nhau rời đi.

Lúc đi tới bãi đậu xe, thấy bảng hiểu rạp chiếu phim, bước chân Thẩm

Tự Chước ngừng lại một chút, "Có thích xem phim không?"

Đàm Như Ý lắc đầu, "Anh mới đi công tác về, nên về nghỉ trước đi."

Vẫn lái xe về nhà dọc theo những ngọn đèn lấp lánh. Nhưng dường

như đã có cái gì đó không còn như trước, giống như vào đêm mưa gió vùi
mình trong chăn ấm, hoặc là đứng bên cạnh lò sưởi trước cửa sổ thủy tinh
nhìn gió tuyết cuồn cuộn bên ngoài, một cảm giác thực tế khó có thể diễn tả
thành lời.

Đến cửa, Đàm Như Ý móc chìa khóa mở cửa ra, đang muốn giơ tay

lên ấn công tắc đèn phòng khách, tay bỗng dưng bị Thẩm Tự Chước nắm
lấy. Thân thể Đàm Như Ý chấn động, ngay sau đó lập tức nghe tiếng cửa
khép lại, hô hấp ấm áp của Thẩm Tự Chước phun trên cổ cô.

Đàm Như Ý nhắm xoay người đè cánh tay anh lại, khập khiễng chủ

động đến hôn anh. Cô hôn không hề có kỷ xảo, hoàn toàn dựa vào bản
năng. Dù vậy, hô hấp của hai người cũng dần dần nặng nề. Cuối cùng,
Thẩm Tự Chước không nhịn được, giãy giụa khỏi tay cô rồi sau đó ôm
ngang cô lên. Lảo đảo trong bóng tối hình như đụng phải bàn trà, lại bị
đụng cái ghế. Đàm Như Ý ngã xuống giường, Thẩm Tự Chước lập tức đè
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.