CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 362

Sau một lúc lâu, Thẩm Tự Chước hỏi: "Còn nhớ ngày chúng ta kết

hôn không?"

Dĩ nhiên là nhớ, hai người không giống kết hôn mà ngược lại giống

như hy sinh. Từ lúc đón khách đến làm lễ, tất cả đều vội vội vàng vàng, chỉ
cảm thấy buổi hôn lễ đó cũng không phải là của mình. Nói tóm vô cùng rối
loạn.

Thẩm Tự Chước nắm ngón tay cô thật chặt, một tay khác đưa vào

trong túi áo, ngừng chốc lát mới rút tay ra. Một chiếc nhẫn được anh đặt tại
ngón giữa, trên cái đế tinh xảo được khảm một viên kim cương mài dũa
tinh tế, lóe lên ánh sáng dưới ánh trăng sáng tỏ.

Đàm Như Ý trợn to hai mắt.

"Anh có thể...... Không, không phải là có thể, ánh muốn sống cùng em

cả đời."

Giọng nói trầm thấp dễ nghe mà tha thiết. Qua một hồi lâu, Đàm Như

Ý mới phản ứng được ý nghĩa trong lời nói này, cô nhìn chiếc nhẫn Thẩm
Tự Chước đặt tại ngón giữa, lại nhìn cặp mắt thâm thúy nghiêm túc của anh
một chút, lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Lúc đi học, đã từng xem bao nhiêu cuốn tiểu thuyết, trong đó lúc nào

cũng có cảnh miêu tả cầu hôn thế nọ thế kia, âm nhạc cùng với bữa ăn tối
dưới nến, hoa hồng cùng với quỳ một chân trên đất vô cùng cũ rích, bản
thân cô cũng sẽ xì mũi coi thường. Lúc nào cũng nghĩ, nếu để cho cô tự
viết, nhất định phải độc đáo nổi trội.

Nhưng vào giờ phút này cô mới hiểu được, điều quan trọng không

phải hình thức cũ rích hay mới mẻ độc đáo, mà là ý nghĩa của chiếc nhẫn
này. Cô quên mất ai đã từng nói, cầu hôn là sự khẳng định lớn của người
đàn ông đối với phụ nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.