Đàm Như Ý thấy vậy cả kinh, hốc mắt lại không khỏi nóng lên, lập
tức kéo anh vào trong nhà: "Mau đi tắm đi!"
Thẩm Tự Chước vọt vào tắm nước nóng cả người thoải mái, đi ra nhìn
thấy chén cháo gà nóng hổi trên bàn, cười hỏi: "Còn cơm tối không em?"
Đàm Như Ý lập tức hâm nóng cơm, tiện thể làm hai món ăn. Động tác
của cô rất nhanh, chuẩn bị xong tất cả chỉ trong vòng mười lăm phút.
Thẩm Tự Chước lau khô tóc, đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Đàm
Như Ý đưa chén vào tay anh, "Cơm tối anh ăn chưa ăn no hả?"
"Mới ăn được một nửa đã đi rồi."
Trong lòng Đàm Như Ý tò mò, nhưng không biết có nên hỏi hay
không, trầm ngâm chốc lát nhưng vẫn không mở miệng. Nghĩ thầm chỉ cần
Thẩm Tự Chước trở về đúng giờ là được rồi, những cái khác đều không
quan trọng.
Cô cũng không nói trong khoảng thời gian chờ đội bản thân cô như
đứng đống lửa ngồi đống than như thế nào, trong lòng Bách Chiết Thiên
Hồi, suy nghĩ những mặt tốt xấu, nắm điện thoại di động cân nhắc từng câu
từng chữ, cuối cùng cũng chỉ có dũng khí nói ra một câu như vậy.
Thẩm Tự Chước cũng chủ động mở miệng, "Đường Thư Nhan từ chức
rồi."
Đàm Như Ý đang cúi đầu trầm tư, nghe vậy hơi ngẩn ra, ngẩng đầu
nhìn Thẩm Tự Chước một cái.
Thẩm Tự Chước không nhiều lời, mà Đàm Như Ý cũng không truy
hỏi nữa. Nếu Đường Thư Nhan đã lựa chọn cách rút lui vẻ vang nhất thì dĩ
nhiên cô cũng phải tôn trọng. Về phần những thứ khác, nói hay không nói
cũng không có gì khác nhau.