CƯỚI LÂU SẼ HỢP
Minh Khai Dạ Hợp
www.dtv-ebook.com
Chương 47: Thần Tốc (11)
Đàm Như Ý đợi đến đứng ngồi không yên.
Cô chỉ từng gặp trận mưa to tầm tã như thế này vào ngày mẹ bỏ đi khi
còn bé. Thời tiết trong núi thay đổi rất nhanh, trước đó mây đen còn giăng
trên đỉnh núi, chỉ chớp mắt giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống. Ngày đó
Đàm Như Ý không mang theo ô, tan học về đi trên đường lập tức bị mưa
bao phủ. Cô và bạn học núp dưới mỏm núi đá nửa tiếng, mưa rơi vẫn không
có khuynh hướng giảm bớt. Sấm sét từng trận xa gần, sắc trời càng ngày
càng tối tăm đâu nào dám núp nữa, lấy hết can đảm cùng nắm tay nhau đội
mưa chạy về.
Chân dính đầy bùn lầy, mắt bị nước mưa làm nhòe nhìn không rõ
đường, đợi tới khi đến nhà đã ướt từ đầu đến chân. Vậy mà vừa đẩy cửa ra,
nghênh đón cô không phải ánh mắt ân cần của mẹ mà là chén bát xoong nồi
rơi đầy trên đất, Đàm Cát núp ở phía sau cửa khóc thút thít.
Đàm Vệ Quốc thấy cô sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, vội đạp tới.
Đó là ngày đên tối nhất trong trí nhớ của Đàm Như Ý.
Trên TV đang phát tiết mục rất ầm ĩ nhưng cô lại đắm chìm vào trong
tâm sự của mình không xem một chút nào. Không biết đã trải qua bao lâu,
chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô lập tức giật mình phục hồi tinh thần lại,
nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa.
Thẩm Tự Chước gần như ướt sũng, nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười:
"Anh về rồi."