chút, nâng mắt liếc nhìn một vòng, "Mặc kệ là ai gây sự với Như Ý, chính
là gây sự với tôi." Giọng nói của anh không lớn nhưng lại khiến tất cả mọi
người trong nhà đều có thể nghe, lời nói cũng không sắc bén mà vẫn lạnh
nhạt, nhưng lại khiến cho mọi người có mặt ở đây đều cả kinh trong lòng,
âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó im lặng không nói.
Thẩm Tự Chước nhìn về phía bà cụ Thẩm, "Bà nội, nửa năm qua Như
Ý biểu hiện như thế nào chắc bà nhìn rõ. Bất kể dự tính bàn đầu của cô như
thế nào, nhưng đối với bà và ông nội đều là thật lòng thật dạ, thậm chí còn
quan tâm hơn cả con. Nếu mọi người cảm thấy Như Ý vẫn chưa phải là vợ
hợp pháp của con, không xứng để thừa kế biệt thự này, vậy cũng được, ai
muốn lấy ngôi biệt thự này thì cứ lấy đi. Thẩm Tự Chước con không lấy
của ai ngồi ở đây một đồng tiền nào, ta muốn cưới ai là tự do của con,
không tới lượt bất cứ người nào trách móc."
Anh nói hết một mạch, yên lặng chốc lát còn nói thêm, "Lời nói có
chút khó nghe mong mọi người tha lỗi. Nhưng nếu Như Ý đã là vợ của con
thì con sẽ không để cho cô ấy chịu uất ức." Dừng một chút, "Huống chi,
bây giờ cô ấy đã mang thai con của con."
Bà cụ Thẩm cả kinh, sau đó vui vẻ nói: "Thật không?"
Thẩm Tự Chước gật đầu, "Năm tuần rồi ạ."
Bà cụ Thẩm vui vẻ đến nỗi lời nói ra cũng không mạch lạc, vỗ tay thở
dài nói: "Được, được...... Tính toán ra thì đã có trước khi ông nội qua đời
rồi...... Được, thật tốt quá......"
Mấy người đang ngồi ở đây cũng có vẻ mặt khác nhau, kinh ngạc hoặc
lo lắng, lo lắng hoặc vui vẻ.
Thẩm Tự Chước liếc mắt nhìn sau đó nói tiếp, "Về chuyện của ba Như
Ý, nếu mọi người cảm thấy đây là vết nhơ của nhà họ Thẩm vậy thì sau này
có thể xem như con và Như Ý không còn quan hệ......"