nhất khi ngã bệnh cũng có người chăm sóc."
Đàm Như Ý ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cúi đầu nhìn tay của mình,
yên lặng mấy giây mới hỏi: "Vậy bây giờ...... Cô có đang yêu đương
không?"
Hạ Lam lắc đầu một cái, tay niết cái muỗng nhẹ nhàng khuấy đều
cháo trong bát, làm như đột nhiên không có khẩu vị, "Thật ra thì...... Mấy
ngày nay chồng cũ vẫn luôn liên lạc, anh muốn tái hôn."
Đàm Như Ý cả kinh, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Vậy ý của cô là?"
"Dĩ nhiên là tôi không đồng ý, nhưng anh ta đi quấy rối mẹ tôi mỗi
ngày. Mẹ tôi nhìn dáng vẻ ra sức hối cải của anh ta thì khuyên tôi cho anh
ta một cơ hội nữa. Tôi lập tức lừa bà ấy nói rằng đã có bạn trai. Mẹ tôi rất
tinh, ngày nào cũng thúc giục tôi d/đ;l;q;d dẫn ‘bạn trai’ về cho bà ấy
gặp......" Cô ấy thở dài, "Thúc giục đến nỗi tôi đau đầu nhức óc. Hiện giờ
làm phụ nữ thật là không dễ dàng, lần đầu kết hôn trễ thì thúc giục, kết hôn
lần hai không tích cực cũng muốn thúc giục."
Trong lời nói hoàn toàn không có bóng dáng của Đàm Cát.
Đàm Như Ý lập tức hoài nghi có phải mình đã suy nghĩ nhiều quá hay
không, yên lặng chốc lát lại hỏi cô ấy: "Có người đuổi theo cô không? Có
thích hợp không?"
Hạ Lam dừng lại, "Không có."
Không khí bỗng chốc im lặng. Hạ Lam ăn cháo xong đặt chén vào
phòng bếp, hỏi Đàm Như Ý, "Cô ngồi chơi một lát nữa hay trở về? Hiện
giờ cả người tôi đều không còn hơi sức, nếu không sẽ cùng cô ra ngoài dạo
phố một chút."