Đàm Như Ý nâng cánh gà lên nhìn một chút, "Dạ được, lấy con này đi
ạ."
Chị Đinh vừa giết gà vừa nhìn cô, lại nhìn Hạ Lam bên cạnh cô một
chút, hỏi "Chồng em không tới đây sao?"
"Dạ anh ấy bận ôm con chờ ngoài cổng chợ ạ."
"Ồ, sinh con trai hay con gái vậy em?"
Đàm Như Ý và Hạ Lam nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời. Chị
Đinh vội vàng cho gà tiết máu cũng không để ý. Động tác của chị rất
nhanh, chỉ chốc lát sau đã xử lý xong. Đàm Như Ý nhận lấy Gà, đưa cả tờ
một trăm tệ, "Chị Đinh, đưa chị một trăm tệ không cần thối lại, coi như mời
chị uống rượu mừng."
"Ôi, như vậy sao được." Chị Đinh móc ra vài đồng tiền lẻ nhét vào
trong tay Đàm Như Ý, lại đưa thêm tờ hai mươi tệ, "Chị không có nhiều
tiền, chị cho hai mươi tệ coi như lì xì cho con của em."
Đàm Như Ý dĩ nhiên không nhận, tuy nhiên thịnh tình khó chối,
không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy sau này em sẽ thường xuyên tới
đây mua của chị."
Chị Đinh cười không khép miệng, "Vậy thì tốt quá!"
Lại sang bên cạnh chọn cá, Đàm Như Ý và Hạ Lam cùng nhau đi ra
khỏi chợ. Hạ Lam cười nói: "Nếu không phải cùng đi với cô thì tôi nhất
định không muốn đi dạo chợ, quá ồn lại có mùi khó ngửi."
Đàm Như Ý cười nói: "Tôi lại rất thích, nói chuyện với người bán
thức ăn rất thú vị."