CƯỚI LÂU SẼ HỢP - Trang 50

Thẩm Tự Chước dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, cũng không động

đậy. Thân thể của anh rất nặng, Đàm Như Ý mất thêm chút sức mới có thể
thoát ra được. Đang muốn ngồi dậy, thế nhưng bỗng nhiên anh lại vươn
cánh tay ra mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Anh chỉ mặc một bộ áo sơ mi, trên
người rất lạnh, có lẽ như thế nên anh mới ôm lấy nguồn nhiệt duy nhất
trước mặt theo bản năng.

Đàm Như Ý giãy giụa, Thẩm Tự Chước lại càng dùng sức, hai cái

cánh tay siết cô thật chặt vào trong ngực, cằm dưới tựa vào hõm vai cô, hơi
bất mãn nói một câu: "Đừng động." giọng nói giống như được phát ra từ
trong nước sâu, mang theo nặng nề đặc thù sau khi say rượu.

Cho dù Đàm Như Ý suy nghĩ muốn động cũng không nhúc nhích

được, chỉ có thể tạm thời mặc cho anh ôm. Cô nghiêng đầu qua nhìn, không
biết có phải do ánh đèn hay không, cảm giác sắc mặt của Thẩm Tự Chước
có phần tái nhợt hơn lúc chưa lên đường, hốc mắt bị hãm vào, có chút tiều
tụy. Hô hấp ấm áp mang theo mùi rượu của Thẩm Tự Chước nhẹ nhàng
phất lên mặt, Đàm Như Ý không thích hơi thở này, liền quay đầu đi chỗ
khác.

Không biết nhịn bao lâu, cuối cùng Thẩm Tự Chước cũng lật người,

buông lỏng cô ra. Đàm Như Ý nhanh chóng đứng dậy thật nhanh, đi ra
ngoài, lúc đi tới cửa, lại ngừng bước chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn về
phía người đang nằm trên giường, do dự trong nháy mắt, vẫn là quay lại
đắp kín chăn mền cho anh, sau đó tắt đèn bàn.

Cô lấy chăn nệm trong thư phòng trải lên đất, sau khi tắt đèn xong

nằm lên đó. Trải qua một phen hoảng sợ, cơn buồn ngủ đã sớm biến mất
không thấy tăm hơi. Cô lật người, yên lặng nhìn ánh sáng xuyên qua cửa
sổ, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn có thể phá tan vẻ nặng nề của bóng tối, soi
sáng ra hình dáng mơ hồ của vật dụng bên trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.