khi tỉnh hồn lại, phát hiện mình đang ngồi bên cạnh d/đ;l;q;d bồn hoa bên
ngoài tiểu khu, chỉ mặc một bộ áo sơ mi. Anh bị lạnh đến hắt hơi một cái,
nện những bước đi trống rỗng bước lên lầu, sau khi vào cửa sờ soạng vào
phòng ngủ nằm xuống.
Mơ hồ có mấy phần cảm giác, hình như mình đã đè lên cái gì đó,
nhưng mí mắt của anh rất nặng, suy nghĩ hỗn độn, đã sớm mất mất năng
lực suy nghĩ. Lại cảm thấy lạnh, theo bản năng liền ôm nguồn nhiệt duy
nhất trước mặt.
"Đây là Đàm Như Ý…" Ý niệm ở trong đầu thoáng qua một cái chớp
mắt, đã bị cơn nhức đầu và mệt mỏi hôn mê che mất. Người đang ở tình
huống không biết rõ, bản năng đều sẽ đuổi theo cái gì đó khiến cho mình
cảm thấy thoải mái, ví dụ như nói ấm áp, mềm mại, cùng với yên tĩnh và
mùi hương ngọt ngào.
Thẩm Tự Chước mở mắt tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua,
ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Anh đứng lên, mở cửa phòng nhìn ra
ngoài. Đàm Như Ý ngồi chồm hổm trước khay trà, mặc chiếc áo len màu
tím mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đang vùi đầu viết cái gì đó. Lần đầu
tiên thấy, anh đã cảm thấy màu tím kia quả thật khiến cho người ta từng
lướt qua khó quên, giống như là trực tiếp lấy màu sắc từ trên quả cà. Mà
giờ khắc này, Đàm Như Ý cuộn tròn lại, thì càng giống như một quả cà rơi
trên đất.
Đàm Như Ý nghe tiếng bước chân của anh, chấn động một chút, lập
tức xoay người sang chỗ khác chào hỏi anh, "Anh Thẩm."
"Chào buổi sáng." Giọng nói của Thẩm Tự Chước khàn khàn, ánh mắt
thoáng dừng lại trên mặt cô, bước chân đi vào phòng tắm.
Đàm Như Ý nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vậy mà khẩu khí này mới
nới lỏng một nửa, Thẩm Tự Chước chợt dừng bước, xoay người lại nhìn cô.