Đàm Như Ý theo bản năng đứng thẳng lưng lên, cố gắng dùng khuôn mặt
không chút thay đổi để che giấu lúng túng đang từ từ mở rộng trên mặt
mình. Mà tiếng nói khàn khàn của Thẩm Tự Chước lại vang lên lần nữa,
"Tối hôm qua có chút thất lễ, xin lỗi."
Nói xin lỗi tương đối thản nhiên, không thể nói chân thành hay không
chân thành, bởi vì giọng nói này hết sức bình tĩnh, giống như chỉ là đang
trần thuật một sự thật đã từng xảy ra.
"Không. . . . . . Không có việc gì, không sao." Đàm Như Ý vội nói.
Tình trạng đột phát khiến cho cô trằn trọc trở mình nửa, chỉ với một
phương thức bình thản của người này tuyên bố kết thúc, Đàm Như Ý ngược
lại có chút không biết mình rốt cuộc là cảm thấy may mắn, hay cảm thấy
buồn bã nữa.
Thẩm Tự Chước tắm xong ra ngoài, Đàm Như Ý đã không có ở phòng
khách, trên khay trà để một ly sữa tươi và một đĩa bánh mì nướng. Thẩm
Tự Chước ngồi xuống ghế sôfa, cầm khăn lông khô lau tóc. Ánh mắt của
anh thỉnh thoảng lại chạm vào ly sữa và đĩa bánh mì, sau mấy lần, cuối
cùng anh dừng động tác trong tay lại, vươn tay bưng ly lên, một hơi khí
nóng theo động tác của anh bay tản ra.
Lúc này anh mới chú ý tới, bên cạnh cái mâm còn có một cục gam
màu trắng do Đàm Như Ý để quên, là hình dáng một con thỏ.
Thẩm Tự Chước ăn điểm tâm xong, rửa sạch ly và đĩa. Chờ ra khỏi
phòng bếp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đàm Như Ý đứng trước cửa thư
phòng. Anh ngừng bước chân lại, "Có chuyện gì sao?"
Đàm Như Ý giương mắt nhìn anh, "Anh Thẩm. . . . . ."
Mỗi lần nói chuyện với anh, dường như Đàm Như Ý đều phải chuẩn
bị nửa ngày, giống như cô nói từng câu từng chữ đều là một mệnh lệnh