CƯỠI RỒNG - Trang 100

Trú Vân Phi phục hồi tinh thần lại, reo hò một tiếng, chạy nhanh tới đem

yêu đan một ngụm cắn nuốt.

Đại Chủy đứng ở gốc cây đại thụ ngã đổ gần đó, thấy cảnh giết chóc đẫm

máu như thế, nhịn không được hơi run rẩy lợi hại.

"Sát khí quá nặng... Lạ lùng, hắn kiềm chế tu vi chính mình?" Trong mắt

Đại Chủy hiện lên tia dị sắc, Tần Du Du lúc trước có nói đến chuyện Nghiêm Di
giết người không chớp mắt, cảm xúc lúc đó của nó khác xa không cảm thụ sâu
sắc như hiện tại tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Di lúc này đây, quả thật không giống
người, rõ ràng giống sát thần hóa thân của vô số hung thần ác sát tụ hợp lại.

Nhưng tình hình này của hắn hình như có chút không hợp lý, Đại Chủy

nghiêng đầu nhìn Nghiêm Di đang bất động một lát, dường như có hơi đăm
chiêu.

Có lẽ qua khoảng mười lần hít thở, Nghiêm Di bỗng nhiên cả người run lên,

máu thịt lộn xộn văng lên người hợp lại thành một cục máu từ người hắn bắn ra
ngoài, một thân áo gấm màu lam trở nên sạch sẽ vô cùng, một tia vết máu trên đó
đều không có, cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái giống như lúc nãy tất cả
đều là ảo giác cả.

Nghiêm Di lạnh lùng nhìn Đại Chùy bên gốc cây đang ngây ra như phỗng,

gọi Trú Vân Phi định rời đi, Đại Chủy đột nhiên tỉnh lại, kêu lên: "Du Du!"

"Ngươi còn muốn đợi mấy con yêu thú lại đây nữa sao?" Nghiêm Di lạnh

giọng nói. Nhìn cảnh vật nơi này, gần đây chắc chắn không phải chỉ có một con
yêu thú Dực Xà Phỉ Thúy đâu, tuy rằng sức mạnh của hắn cho dù đến thêm một
trăm mấy chục con nữa cũng không uy hiếp được hắn, nhưng không cần thiết
không duyên cớ gì vì một con chim tham ăn ngu ngốc lãng phí thời gian tinh thần
và thể lực, nhất là tình trạng hắn hiện tại không thích hợp thường xuyên ra tay
thấy máu.

Đại Chủy vỗ cánh bay đến đậu trên đầu con trăn lớn, chạm vào cái lỗ lớn do

Nghiêm Di khoét ra, đem miệng dò xét vào đó, dùng sức hút lấy mấy ngụm, cảm
thấy vừa lòng rồi bay trở về trên lưng Trú Vân Phi, đắc ý cạc cạc cười to vài
tiếng: "Tốt lắm, đi thôi đi thôi! Não rắn là thứ tốt nhất đó, lãng phí rất đáng tiếc."

Trú Vân Phi khó chịu, lắc lắc cái đuôi, tức giận nói: "Cỏ nhỏ màu vàng đó bị

ngươi ăn rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.