CƯỠI RỒNG - Trang 98

đường thì nguy đó."

Người nói vô ý, người nghe không nói gì.

Mê tung tuyết thố gọi là mê tung, ý nói chúng nó trời sinh giỏi việc lợi dụng

địa hình địa thế để trốn tránh kẻ thù theo dõi, tới trên người con thỏ nhỏ này sao
lại trở thành lạc đường rồi?

Tiểu Khôi không đáp, bỗng nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào lòng chủ nhân

la hoảng lên: "Yêu mã! Con yêu mã xấu kì lạ đó đến kìa!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng dáng đỏ rực của Trú Vân Phi lóe lên từ trong

rừng chạy đến trước mặt mọi người, trong miệng hô to gọi nhỏ: "Chủ nhân, phía
sau sơn cốc có một gốc cỏ nhỏ màu vàng, hương vị thơm quá, nhất định là linh
dược không tầm thường! Ta để Đại Chủy lại trông chừng, người mau cùng ta đi
xem đi!"

Đại Chủy biết cách ăn nói, một buổi sáng thôi đã đem Trú Vân Phi suy nghĩ

đơn giản dỗ dành đến ngoan ngoãn nghe theo, cùng nó thành tri kỷ. Trú Vân Phi
ghét đi theo xe ngựa chạy quá chậm, vì thế cùng Đại Chủy đi trước đến vùng săn
thú gần đó du ngoạn, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.

Nơi này có thể sinh ra linh dược cao lắm cấp bốn, cấp năm thôi, Nghiêm Di

không quá hứng thú, nhưng thấy Trú Vân Phi bị kích động, không muốn đả kích
nó quá mức. Mấy ngày nay vì Tần Du Du mà lơ là nó, nó đã nghẹn một bụng oán
khí rồi.

Tần Du Du cùng Tiểu Khôi hai mặt nhìn nau, có chút xấu hổ, vội ho một

tiếng nói: "Không cần gấp gáp tới đó đâu... Gốc thảo dược đó chắc có lẽ... đã
không còn nữa rồi."

Trú Vân Phi trừng lớn đôi mắt đỏ đậm nhìn Tần Du Du phì phò giận dữ nói:

"Ngươi có ý gì?!"

Tần Du Du lui lại hai bước nói: "Đại Chủy nó rất thích ăn linh dược, cho

nên..."

Nàng còn chưa nói xong, xa xa trong sơn cốc, theo hướng Trú Vân Phi chỉ

bỗng truyền đến một tiếng nổ long trờ lở đất, tiếng yêu thú hỗn loạn điên cuồng
kêu vang, khiến người biến sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.