"Ta chạy không nhanh, ta ngăn nó lại ngươi đi mau đi! Nếu không cả hai
chúng ta đều bị ăn luôn đó."
"Cả hai đều không được đi, hắc hắc hắc. Tiểu cô nương, ngươi rất có nghĩa
khí nhỉ. Ngươi tránh ra, để ta ăn con tiểu yêu thú đó bồi bổ trước." Trăn lớn mở
cái mồm đỏ lòm ra, phun ra từng chữ. Giả bộ bổ nhào về phía Tiểu Khôi.
Tần Du Du quá sợ hãi, cũng cố gắng không sợ nữa, xông lên phía trước che
trước người trăn lớn, nhắm ngay cái đầu đáng sợ xấu xí đó khởi động cơ quan ám
khí trên người. Vô số phi châm được bắn mạnh ra.
Cơ quan ám khí trên người nàng là do sư phụ làm cho nàng để phòng thân,
ngày nàng đi vào rừng rậm đã dùng hai lần rồi, giờ chỉ còn một lần cuối cùng này
nữa thôi, hy vọng có thể bắn trúng con trăn yêu chết tiệt này. Ép nó bỏ đi.
Đáng tiếc không như mong muốn, tốc độ trăn yêu cực nhanh. Thân trăn rung
lên, đầu nghiêng qua tránh được phi châm, vọt mạnh về phía Tiểu Khôi.
Tần Du Du mắt thấy trăn lớn sẽ đuổi theo Tiểu Khôi, dưới tình thế cấp bách
rút chủy thủ ra, liều lĩnh bổ nhào vào người trăn lớn đâm một cái.
Vảy cứng trên người trăn lớn cứng như sắt đúc thành, Tần Du Du dùng hết
sức đâm một cái vào thân nó chỉ tạo được một dấu vết mờ nhạt, trăn lớn vốn
không đau không ngứa.
Nhưng nàng liều mạng cản trở lại gợi lên hứng thú của trăn lớn, thân mình
nó run lên hất Tần Du Du qua một bên, điềm nhiên nói: "Nha đầu ngốc! Hiếm khi
ta muốn ăn thỏ, không ăn ngươi, ngươi không chạy nhanh thoát thân đi còn ở đây
quấy phá cái gì? Ngươi không sợ chết hử?!"
"Ta không cho ngươi ăn Tiểu Khôi!" Tần Du Du miễn cưỡng bò lên, bướng
bỉnh nói.
"Ý ngươi là, ta có thể ăn ngươi?" Trăn lớn không có ý tốt phun ra cái lưỡi đỏ
lòm, hai mắt lóe lên tia hung ác.
"Không thể!" Tần Du Du sợ tới mức hét lớn.
"Ta hôm nay không thể không ăn một đứa, cho ngươi chọn đó, ăn ngươi hay
ăn nó?" Trăn lớn hút nước miếng, tàn nhẫn ném ra lựa chọn chỉ cho một đứa
sống.