Tần Du Du nhớ lại năm bé mèo con lông ngắn màu vàng kim, tròn vo giống
hệt nhau kêu meo meo, lại so với con thỏ màu lông có chút pha tạp, có chút béo
mập trước mặt, trái lương tâm nói: "Ngươi đáng yêu hơn chúng nó."
Hiện tại là Tiểu Khôi ở bên cạnh nàng, giúp nàng không thấy cô đơn, đương
nhiên nó đáng yêu hơn.
Tiểu Khôi được khen ngợi như mở cờ trong bụng. Đắc ý nói: "Phụ thân cũng
nói ta đáng yêu nhất."
Trong rừng rậm tối đen chôn giấu vô số nguy hiểm rình rập, Tần Du Du ôm
Tiểu Khôi ngồi giữ đống lửa. Dựa vào đống lửa phát ra ánh sáng vàng kim thêm
chút can đảm.
Tần Du Du ăn không ít bánh ngọt của Tiểu Khôi, rốt cuộc khôi phục sức lực,
nghĩ đến đống lửa không ai trông coi sẽ tắt, vì thế bàn với Tiểu Khôi thay phiên
gác đêm.
Tiểu Khôi lại lắc lắc đầu, từ trong dục nhân túi ở bụng lấy ra một tinh thạch
màu đỏ nho nhỏ thả trên mặt đất.
"Phụ thân nói có cái này, dã thú, yêu thú cũng không dám tới gần, chúng ta
có thể yên tâm ngủ."
"Lợi hại vậy sao?!" Tần Du Du không biết viên linh thạch này từ đâu tới,
nhưng vừa nhìn thấy nó, nàng đã cảm thấy giống như có hơi thở kỳ quái, vô cùng
đáng sợ đập vào mặt, khiến nàng ngay cả đụng cũng không muốn đụng vào nó.
"Cha ta rất lợi hại, rất lợi hại." Tiểu Khôi đắc ý dào dạt nói.
Một con thỏ có thể lợi hại bao nhiêu? Trong lòng Tần Du Du có chút không
tin, nhưng cũng không muốn phản bác lời bằng hữu của mình.
Nàng đứng lên cẩn thận quan sát địa hình xung quanh một chút, lại nhặt mấy
nhánh cây cỏ khô sắp xếp thành cơ quan đơn giản, tuy không có lực công kích,
nhưng chỉ cần có dã thú tới gần, cơ quan này sẽ phát ra tiếng vang nhắc nhở các
nàng chú ý.
Cả hai đều ở trong rừng đi lại suốt cả ngày, đến lúc này đã mệt đến không
chịu nổi, Tần Du Du dụi mắt, rốt cuộc chống đỡ không được mệt mỏi xâm lấn,
ôm Tiểu Khôi ngã lên đống cỏ khô mơ mơ màng màng ngủ mất.
Một đêm không mộng mị tới bình minh.