Thân mình Tiểu Khôi ấm áp vô cùng, Tần Du Du ôm nó giống như ôm một
lò sưởi nhỏ, một chút cũng không thấy lạnh. Tỉnh lại phát hiện đống lửa đã tắt từ
lâu, nhưng cả đêm hình như thật sự không có dã thú tới gần các nàng.
Tần Du Du đứng dậy kiểm tra cơ quan nhỏ đã bố trí đêm qua, toàn bộ hoàn
hảo như lúc đầu.
Nàng vui vẻ ôm lấy Tiểu Khôi hôn một cái: "May mắn ngươi còn có cha
ngươi, bằng không ta nhất định bị lão hổ ăn mất rồi!"
Đã không có dã thú uy hiếp, Tần Du Du yên tâm mang Tiểu Khôi cùng nhau
đi dọc theo dòng suối nhỏ, vừa đi vừa nhặt mấy hòn đá xếp thành hình dạng đặc
biệt làm ký hiệu, hy vọng sư phụ và Đại Chủy có thể nhìn thấy mà tìm đến.
Một lần đi này chính là ba ngày.
Tuy sư phụ không ở bên cạnh. Nhưng có Tiểu Khôi làm bạn, cũng không sợ
có dã thú đến đối phó các nàng nữa, khát uống nước suối, đói bụng có mấy món
điểm tâm trong dục nhân túi của Tiểu Khôi, con đường vốn tràn ngập sợ hãi, cô
đơn cũng trở nên thú vị hơn.
Tần Du Du kể cho Tiểu Khôi nghe về thành trấn phồn hoa náo nhiệt ngoài
núi rừng, còn có đủ loại trò chơi mới lạ thú vị, Tiểu Khôi nghe tới có món ngon
vật lạ, cực kỳ hâm mộ không thôi: "Nếu ta cũng có thể tận mắt nhìn thấy, ăn hết
những món ăn mới mẽ mỹ vị đó thì tuyệt quá."
"Nếu cha ngươi cho phép. Ngươi có thể theo ta với sư phụ và Đại Chủy
cùng đi. Ngươi đáng yêu như vậy bọn họ nhất định sẽ thích ngươi."
"Các ngươi chỗ nào cũng không đi được nữa đâu." Tiếng rắc tắc từ bụi cây
truyền đến, một cái đầu đen thui hình tam giác lớn bằng thùng nước đột nhiên thò
ra.
Trăn lớn quá! Một cái cắn của con trăn lớn này có thể nuốt chửng cả hai
nàng!
Hơn nữa trăn lớn này còn có thể nói chuyện, đó rõ ràng là yêu thú rồi.
Tần Du Du kêu lên một tiếng sợ hãi, không chút nghĩ ngợi ôm Tiểu Khôi
vào lòng nèm qua bên kia dòng suối nhỏ, lớn tiếng nói: "Tiểu Khôi. Chạy mau!"
"Không được, ngươi đi cùng ta đi!" Tiểu Khôi đang ở giữa không trung hét
lớn một tiếng.