Nữ nhi? Nữ nhi của nàng? Khó trách lại giống... Chẳng qua nhớ đến phụ
thân của nữ hài nhi này, Giang Như Luyện chỉ cảm thấy trong lòng hình như có
ngọn lửa độc thiêu đốt!
Được! Được lắm! Nàng thế mà thật sự cùng nam nhân đó sinh con dưỡng
cái!
Giang Như Luyện bỗng nhiên cười nhẹ, trong tiếng cười tràn ngập bi
thương, rốt cuộc đứng lên nói: "Việc này ngươi không cần xen vào, mau chóng
về Li quốc trợ giúp phụ hoàng ngươi chuẩn bị chiến tranh đi."
Nói xong liền quay đầu lại không hề nhìn Húc quang Thánh Tử.
"Đồ nhi muốn ở lại chỗ này hầu hạ sư phụ." Húc quang Thánh Tử nói.
"Tùy ngươi." Giang Như Luyện tâm loạn như ma, cũng không rảnh quản đệ
tử có dự định gì.
Bức tranh đó giống như một cái chìa khóa, mở ra ký ức nhiều năm trước của
ông ta.
Húc quang Thánh Tử đứng ở phía sau ông ta, vẻ mặt cung kính nhưng trong
lòng không biết suy nghĩ gì.
Trong hoàng cung thành Tử Dạ, thái hậu, hoàng đế đều đã biết tin cái chết
của Tầm Mai, tuy đau buồn, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh tâm trạng. Có Tần
Du Du ngược lại không buông xuống được.
Cho đến khi cùng Nghiêm Di trở lại vương phủ, tinh thần vẫn có chút mệt
mỏi, không dậy nổi.
Tiểu Đình Hoa mang cái hộp màu đen đến, nói: "Thập Nhị Lang đến chỗ
Mãn Tử ca ca mang về, vương phi người xem!"
Tần Du Du nhận hộp màu đen đó, nói cám ơn với tiểu Đình Hoa, chuẩn bị
đem hộp về phòng định nhìn xem bên trong có cái gì.
Hộp này là "Bách Trân Hạp" đặc chế của Văn gia. Đối với Tần Du Du mà
nói không có gì khó khăn, đùa nghịch vài cái chợt nghe trong hộp phát ra một
tiếng vang nhỏ, nắp hộp ở trên mở ra một chút.
Nghiêm Di ngồi yên ở phía sau ôm nàng, nhìn nàng vô cùng dễ dàng mở
hộp ra, trong lòng cũng âm thầm vui mừng vì vật này đã dời đi sự chú ý của