Lại là một ngày sáng sớm, Hàn Lỗi tinh thần rõ ràng rất phấn chấn lôi kéo
tôi cùng nhau đi làm.
Bởi vì vô duyên vô cớ được nghỉ một tuần, vừa đi làm đã hiện lên vẻ mặt
mệt mỏi rõ ràng, thế nên tôi buộc phải nghênh đón ánh mắt mập mờ của
một đám đồng nghiệp cả nam lẫn nữa, độc thân hoặc đã có chồng lao tới
"bức cung".
Nói giỡn, tôi Hạ Anh là ai chứ, nếu đơn giản thế đã "Đầu hàng" dưới sự
bức cung của mọi người thì thật mất mặt a, hơn nữa trên người tôi nơi nào
cũng không dày, chẳng may mặt lại là thứ dày nhất, thế nên cả đám đều bị
cái kẻ mặt dày này đuổi đi, còn lại mình tôi phe phẩy cái khăn YY (tự
sướng) một hồi đến lúc cao hứng hài lòng mới thôi.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, tôi ở trên sân thượng vô tình gặp gỡ Tần Hạo.
"Này! Tiểu Hạo Hạo! Đã lâu không gặp a!" Tôi vui vẻ chào hỏi với hắn.
Rất hiếm khi có lúc Tần Hạo không hề kháng nghị cách gọi của tôi mà
nghiêm túc chân thành đánh giá tôi rồi nghi ngờ hỏi: "Cô không phải là
đang mang thai đấy chứ?"
Tôi nheo lại mắt, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Cậu cảm thấy
tôi bây giờ thế nào?"
"Ừm…" Hắn đem tầm mắt dừng ở trên bụng của tôi, vươn tay sờ sờ cẳm,
gật gù nói: "Xem mặt thì không giống nhưng nhìn cái bụng nhỏ kia thì…"
Hừ, nhân tiện nói móc dáng người của tôi đúng không.
"Tiểu Hạo Hạo!" Tôi đột nhiên cười rất ngọt gọi hắn, "Cậu cảm thấy rơi tự
do từ tầng cao nhất xuống tầng dưới sảng khoái đến cỡ nào a?"
"… Tôi sai lầm rồi…"