Đó là một nữ tiếp viên hàng không, bởi vì cô ấy đang mặc trang phục của
nữ tiếp viên, bên chân cũng là một chiếc vali kéo, cố gái ấy có dáng người
rất tốt, vóc dáng cao gầy, tiền đột hậu kiều (trước sau lồi lõm) , có thể coi
như là điển hình của loại phụ nữ có dáng hình ma quỷ, gần như khiến mắt
tôi mù lòa, đến nỗi tôi chỉ chăm chú xem thân hình của cô ấy mà không để
ý tới dung mạo, mãi đến lúc cô gái đó quay đầu rời đi, tôi mới giật mình,
thế nhưng không chú ý tới gương mặt người ta chút nào! Thật là thất sách
quá, thất sách quá!
Bất quá người phụ nữ có dáng người ma quỷ thì tôi nghĩ gương mặt của cô
ấy chắc có lẽ không khác gì thiên sứ.
Nhưng mà, bốn người chúng ta rõ ràng đứng rành rành tại chỗ như vậy, cô
gái kia vì sao không hề tò mò mà quay đầu nhìn qua một chút a? Chẳng lẽ
tất cả chúng tôi đều là người vô hình cả hay sao, mặc dù ai cũng rất an tĩnh
song nhìn người ta một cái cũng là một chuyện đáng bị nguyền rủa à?
Đợi đến lúc bóng dáng cô gái kia khuất dạng ở khúc quanh, người đàn ông
ấy mới thoáng quay người lại, nhìn thấy chúng tôi liền mỉm cười đi về phía
này.
Tốt lắm, thì ra chúng tôi không phải là người vô hình.
Người đàn ông kia đi đến trước mặt chúng tôi, đầu tiên là nở nụ cười hết
sức thân thiện nói: "Chào mọi người, tôi là người mới đến đây hôm qua, tên
Lưu Tuấn, từ nay sẽ là hàng xóm mới của các bạn, sau này xin chiếu cố
nhiều hơn!"
Nhìn gần người đàn ông này, tôi không khỏi cố đè nén ý nghĩ muốn thét lên
chói tai, anh ta xác định chính là người ngày hôm qua có vóc dáng rất mang
tính nghệ thuật hay sao? Mặc dù vẫn là cái vẻ tang thương như thế, vẫn
quần ngủ áo sơ mi như thường, nhưng mái tóc lộn xộn giờ phiêu dật tư
nhiên, cái mái dài quá trán được kẹp lại gọn gàng, lộ ra vầng trán mắt to