Nhìn thấy Hàn Lỗi, giống như là nhìn thấy thuốc cứu mạng, đem tôi nhét
vào trong lòng Hàn Lỗi, sau đó khoa trương xoa một chút mồ hôi lạnh trên
trán nói: "Mau đưa cô nàng nhà cậu về nhà đi, người này phát sốt rồi, hơn
nữa sốt không nhẹ đâu, rất có khả năng sốt đến biến thái đấy không chừng."
Cảm nhận được nhiệt độ khác thường của tôi, Hàn Lỗi trước hết dùng trán
của mình dán vào trán tôi, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng
là so sánh với anh thì nóng hơn rất nhiều, xem em như vậy, anh thấy hay là
chúng ta đi bệnh viên một chút xem sao!"
"Không nên!" Tôi không chút suy nghĩ trả lời ngay. "Lấy kinh nghiệm của
em, chỉ cần về nhà ngủ một giấc là sẽ không có chuyện gì, tin em đi."
"Em xác định?" Hàn Lỗi vẫn rất không yên lòng.
Tôi cố nén ý thức kiên định gật đầu với anh, sau đó cố ý khoa trương dò
giẫm vách tường bước về nhà.
Hàn Lỗi bị bộ dáng giả bộ này đánh bại, chỉ còn cách theo toan tính của tôi,
đỡ tôi về nhà, xem ra thật sự người ngã bệnh là lớn nhất a.
Lưu Tuấn ở phía sau chúng tôi khoa trương kêu to: "Hàn Lỗi a, tôi đề nghị
cậu nên mang người nầy đi bệnh viện đi, đoán chừng em ấy sợ bị tiêm mới
không dám đi đấy!"
Tôi chậm chạp quay đầu âm hiểm nhìn Lưu Tuấn, nhướn mày, trừng mắt,
người đàn ông kia muốn tôi nguyền rủa anh ta thêm lần nữa sao? Dù sao tôi
cũng sẽ không thừa nhận việc mình thật sự sợ tiêm chích với truyền nước
nên không chịu đi bệnh viện.
Sau khi về đến nhà, Hàn Lỗi ôn nhu giúp tôi đổi đồ ngủ, để tôi nằm yên
trên giường xong, dùng nhiệt kế giúp tôi đo nhiệt độ, ừm, ba mươi tám độ
sáu nha, quả thực là nóng không nhẹ, thế nên Hàn Lỗi liền ra khỏi phòng
bận rộn làm gì đó.