CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 303

N

Chương 7

hiều năm sau...

Cả đêm Pauline đều mong đến trời sáng, nhưng bà lại ngủ quên.
Vào lúc nào đó trong đêm khuya, bà mơ thấy mình quên thanh
toán một hóa đơn đến hạn. Cơn mơ khó chịu đánh thức bà dậy,
may đồng hồ lúc này chỉ 6 giờ 10 phút. Tuy hơi sớm, nhưng
cũng là giờ thức dậy bình thường. Thế rồi bà nhìn xung quanh,
căn phòng tối đến lạ thường. Bà sờ soạng tìm chiếc đồng hồ, giờ
mới hơn 2 giờ rưỡi khuya. Pauline vừa thở dài vừa vung tấm
chăn đắp trên người, rồi nằm ngửa trên giường.

Giờ đã là tháng tư, đây là mùa không nóng cũng chẳng lạnh
trong năm. Pauline trở mình, đến khi bà tỉnh dậy, kim đồng hồ
đã chỉ 9 giờ. Cả thế giới bắt đầu một ngày mới mà chẳng báo với
bà một tiếng. Pauline nằm đó và nghe thấy tiếng nô đùa của bọn
trẻ nhà hàng xóm, xa xa vang vọng tiếng soàn soạt của những
nhân viên thu dọn chai lọ phế thải, “Ối, trời ạ!”. Pauline chợt nhớ
chưa mang rác trong nhà ra đầu ngõ, chắc không kịp rồi. Bà uể
oải bò khỏi giường, đi thẳng đến trước cửa sổ và mở nó ra, chồm
người nhìn bên ngoài, xe chở rác vừa mới rẽ vào góc đường, biến
mất trong tầm nhìn của bà. Lúc này, Pauline nhìn thấy bà hàng
xóm đang chăm sóc đám lan tử đinh trên mảnh đất trống sau
nhà. Bà ngẩng đầu, mặt trời trên cao tít đang tỏa ra ánh nắng
vàng rực ấm áp và chói lọi.

Sao không có nước nóng? Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì? Pauline
mình trần như nhộng đứng trên tấm thảm trong nhà tắm, đưa
tay vào vòi nước phía sau tấm rèm nhựa thử xem nhiệt độ của
nước, một phút, hai phút... mãi đến khi bà lạnh cứng đờ cả
người. Từ dạo trước bà đã thấy căn nhà này đang giày vò mình.
Nghĩ đến đây, bà tắt nước, bắt đầu nhớ lại: ký ức cuối cùng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.