- Vâng! Vâng! Hai lượng, Lý quản sự đi thong thả.
Trần Cửu thở dài một hơi. Trong lòng lại cảm thấy phiền não. Còn tới
mấy ngày nữa mới có thể lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng. Hiện giờ một phân
tiền cũng không có. Mấy ngày tới biết làm sao đây.
Lý lão tứ đoạt được mục đích của mình, đắc ý xoay mình rời đi. Thế
nhưng vừa quay đầu liefn nhìn thấy Diệp Không vốn luôn ngơ ngác không
hiểu chuyện đứng chắn trước cửa.
Lúc này trong lòng Diệp Không vô cùng phẫn nộ, kích động, tức giận.
Hắn cảm giác mình sắp phát điên rồi. Quá mức trắng trợn! Coi như là lưu
manh của lưu lanh cũng không có trắng trợn đến mức như thế. Chỉ vì ban
đêm hô to gọi nhỏ vài câu mà bị cướp tiền trắng trợn. Còn có thiên lý nữa
không đây?
Biết rõ mẫu thân của mình không có tiền mà cư nhiên còn muốn chiếm
đoạt tiền tiêu vặt hàng tháng. Các ngươi thực quá súc sinh đi. Các ngươi
không nghĩ tới, mẫu tử chúng ta không có tiền thì làm sao sống được?
Không nên bức tử chúng ta a!
Diệp Không biết thân phận hiện tại của mình rất thấp, thế nhưng hắn
cũng không vì thế mà để mặc cho người khác khi dễ được. Nén lửa giận
không phải tính cách của hắn! Cúi đầu ra vẻ đáng thương, hắn không bao
giờ làm.
- Buông bạc, xin lỗi mẫu thân của ta. Bằng không đừng mong ra khỏi
cửa!
Diệp Không phảng phất giống như một tráng hán, thân thể đứng thẳng,
hai chân dang bằng vai, tay cầm cục gạch lăm lăm le le. Trên mặt còn lộ bộ
dáng lãnh khốc như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
- Yêu!
Lý lão tứ bị bộ dạng của Diệp Không làm cho kinh ngạc. Thực không
nghĩ tới tiểu tử này lại có thể nói năng lưu loát, tính cách cũng trưởng
thành. Chẳng nhẽ không còn ngốc nữa?
Chỉ là cho dù hắn không có ngốc nữa thì cũng là một tiểu hài tử. Bản
thân thì có thể làm gì được?
Lý lão tử giật mình nhưng không có sợ hãi, hắn cười lạnh nói: