- Thật đúng là không ngốc nữa. Ngươi nên biết quý trọng bản thân. Dám
nói chuyện với ta như vậy, cẩn thận ta đánh ngươi thành ngu ngốc trở lại!
Lý lão tứ vốn tưởng rằng tiểu hài tử này cũng bất quá chỉ là cầm cục
gạch để phô trương thanh thế. Không dám xuất thủ. Kẻ ngu ngốc này nhìn
chẳng khác nào một con gà con thật thương cảm a. Hắn thực sự hạ thủ
được sao?
Nhưng ai biết, Diệp Không không có giống như trong nhận thứ của Lý
lão tứ. Đối với Diệp Không, kẻ nào dám khi dễ hắn, hắn liền liều mạng với
kẻ đó. Không cần bất cứ thủ pháp nào, Diệp Không cứ như thế giơ gạch
phang vào đầu Lý lão tứ.
- Phanh!
Lý lão tứ vốn không hề để ý, lúc này bị đập một cái liền quay cuồng,
bản thân cũng ngồi bệt xuống đất.
- Không nhi! Không nên!
Trần Cửu thấy Lý lão tứ bị chảy máu, sợ đến nỗi phát hoảng, nàng
nhanh chóng giữ tay Diệp Không.
- Mẫu thân, quá hèn yếu thì sẽ bị người ta kinh thường khi dễ. Người
mềm yếu như vậy, đám ác nô này càng được thể lên mặt. Con muốn bọn họ
biết, từ nay về sau trong hậu viện này sẽ có thêm một ác nhân!
Diệp Không nói xong, nhe răng trừng mắt, đẩy mẫu thân Trần Cửu ra.
Hắn ngồi đè lên người Lý lão tứ, cục gạch trên tay không ngừng phang vào
đầu Lý lão tứ.
- Ah!
Lý lão tứ hét thảm một tiếng, miệng không ngừng hô:
- Đùng đánh! Đừng đánh nữa! Đánh nữa ta chết mất.!
- Xin lỗi mau!
Diệp Không rống lên.
- Ta xin lỗi, xin lỗi!
Lỹ lão tứ bị đánh cho choáng váng, chỉ cảm thấy đầu mình không ngừng
chảy huyết. Mà bản thân Diệp Không lại không có ý định dừng tay liền ôm
tay Diệp Không cầu xin: